"Lý Nhân!"
Giọng nói của thầy giáo vang lên khiến cho dòng suy nghĩ của cậu ta liền biến mất.
Lý Nhân ngẩng đầu dậy thì nhìn thấy thầy giáo đứng trước mặt mình.
“Thầy!”
“Em buồn ngủ lắm sao? Dậy đi, tới giờ học rồi.”
Thầy giáo chỉ nhắc nhỡ Lý Nhân rồi quay trở lại bụt giảng.
Ở dưới này, Lý Nhân gãi đầu để che đi sự ngượng ngùng của mình.
“Bây giờ thầy sẽ phát bài kiểm tra trước đó cho các em.”
“Bài kiểm tra trước đó! Chắc chắn là bị điểm thấp cho mà xem.”
Y Bình ôm mặt cô lo lắng cho số điểm của mình.
Không phải nói nhưng trong lớp ai cũng biết cô học dỡ toán có tiếng.
Y Bình chấp tay lại, trong miệng lẩm bẩm.
“Ông trời giúp con cho bài toán này được trên trung bình, trên trung bình đi mà.
Làm ơn đi!”
“Chúc mừng bạn đã được hai điểm.”
Lớp trưởng phát bài kiểm tra mà còn không quên “khịa” Y Bình.
“Ôi trời! Tôi không muốn sống nữa.”
Cô nhìn thấy số điểm của mình thì gục đầu xuống bàn, ám khí màu đen bao quanh lấy người cô.
Thanh Hòa thấy cô ủ rũ như bông hoa héo úa.
Nhìn bài kiểm tra của mình đưa qua cho Y Bình.
“Nè, tớ cũng được điểm thấp.
Cậu an ủi tớ đi.”
Y Bình ngẩng đầu lên nhìn thấy bài kiểm tra của Thanh Hòa.
Cô nhìn qua cậu với ánh mắt khó hiểu.
“Tớ có hai điểm đã là tệ lắm rồi.
Sao cậu còn tệ hơn tớ là sao?”
Cô không tin vào mắt mình được.
Bài kiểm tra không phết hai của Thanh Hòa làm cô như lấy lại được một chút tinh thần.
Chút nữa thì cô quên mất, thần toán không chỉ không thích cô mà còn căm ghét luôn bạn của cô.
Điểm toán của cô tuy thấp nhất trong lớp nhưng lại cao hơn Thanh Hòa.
Mặc dù thế, cô cũng thấy được an ủi đi phần nào.
“Tớ kêu cậu an ủi tớ mà.
Cậu quát vào mặt tớ làm gì.”
Thanh Hòa tỏ vẻ đáng thương nhìn Y Bình.
“Ơ, tớ xin lỗi.
Cậu đừng buồn nữa, lần sau chúng ta có thể gỡ gạt lại mà.”
“Hai em muốn gỡ gạt kiểu gì, nói thầy nghe?”
Từ trên bàn giáo viên, thầy giáo nói vọng xuống.
Đi dạy biết bao lớp, ông chưa thấy ai mà học dốt như hai học sinh này.
Đến bài toán đơn giản cũng không giải được.
Không hiểu sao hai đứa nó lại có thể bò lên được đây.
“Trước tiên, thầy có lời khen với cả lớp.
Ai làm bài cũng xuất sắc cả, mấy em yếu kém cũng vậy nhưng chỉ riêng hai em kia là không.
Hai em là thuộc dạng mù nặng chứ không còn là hai hay ba độ.
Còn vài tháng những là tới kì thi giữa năm, hai em học hành như vậy lo mà chuẩn bị tinh thần ở lại lớp đi.”
“Thầy em cũng cố găng lắm rồi nhưng quả thật là bài toán này khó với em quá.”
Y Bình uất ức nói.
“Chẳng lẽ em để thầy đưa luôn đáp án cho em sao.
Thầy đã cho hai em nhiều cơ hội để thay đổi nhưng mà hai em làm thầy thất vọng quá.
Lần này bơi qua sông không được thì cho chết chìm hết đi.”
Thầy giáo bực tức nói.
“..”
Y Bình nhìn thầy mà nhăn nhó, đâu phải cô muốn nhìn làm bài không được điểm cao đâu.
Nhưng chẳng hiểu sao, lần nào cũng vậy cô lúc nào cũng làm sai.
“Ông trời ơi, ông hãy kêu ai đó đến cứu cuộc đời trôi nổi của con đi!”
Sau giờ tan học, Lý Nhân đuổi theo Y Bình và Thanh Hòa.
“Y Bình!”
“Hả! Là Lý Nhân à! Có chuyện gì mà gấp gáp vậy.”
Y Bình quay lại nhìn Lý Nhân.
“Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy? Có quan trọng lắm không?”
“Tớ thấy điểm toán của cậu không được tốt lắm.
Nếu cậu muốn, tớ có thể dạy giúp cậu miễn phí.”
“Cậu nói thật sao!”
Nghe thấy lời này, mắt Y Bình liền sáng rực lên.
Có người muốn giúp cô cải thiện điểm toán.
Tốt quá rồi.
Chẳng lẽ Lý Nhân chính là người mà ông trời phái xuống để giúp cô.
“Vậy cậu cho tớ số Zalo của cậu để chúng ta tiện trò chuyện.”
“Ồ, được thôi.”
Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau mà quên rằng Thanh Hòa cũng đang có mặt ở đó.
Nhìn thấy Y Bình vui vẻ trao đổi số điện thoại với Lý Nhân trong lòng cậu lại cảm thấy ghen tỵ.
Cậu lấy trong cặp ra cây viết mực viết lên tờ giấy một dãy số rồi đưa nó cho Lý Nhân.
“Cầm lấy, tớ cũng muốn có người dạy kèm.”
“Ờ, đúng đó.
Cậu sẵn giúp cho Thanh Hòa một vé luôn nhé.
Xin cậu đấy!”
Y Bình làm vẻ mặt dễ thương với Lý Nhân.
“Tớ tớ sẽ giúp hai cậu mà.
Cậu có thể dừng biểu cảm đó giúp tớ.”
Nhìn biểu cảm của Y bình, Lý Nhân toát hết mồ hôi hột.
“Ui, cậu không biết chiêm ngưỡng gì cả.
Chán thật!”
Y Bình bị chê thì liền xụ mặt.
Cô làm biểu cảm dễ thương như vậy mà còn chê.
Sau đó, những giờ tan học Lý Nhân thường dành ra một chút thời gian để giảng bài cho Y Bình và Thanh Hòa.
Mấy ngày đầu tiên, cậu ta giảng bài nhưng Y Bình và Thanh Hòa không tập trung mà nói chuyện riêng với nhau khiến cậu ta phải giảng đi giảng lại rất nhiều lần, đến nỗi thuộc bài.
Vì bực mình, cậu ta đã quát vò mặt họ.
“Hai cậu không muốn học thì ngày mai đừng ở lại.
Tớ không dạy nữa.”
“Ơ, xin lỗi Lý Nhân tớ vô ý quá.
Cậu dạy cho bọn tớ đi.”
Y Bình lúc này cũng ý thức được bản thân có hơi quá.
Những ngày sau, cô và Thanh Hòa tập trung học hành chăm chỉ.
Ít lâu sau, thầy giáo cho cả lớp bài kiểm tra trước khi thi giữa kì.
Lần này, Y Bình và Thanh Hòa nhờ có sự giúp đỡ của Lý Nhân.
Cả hai không còn bị điểm kém nữa.
Thầy giáo nhìn bài kiểm tra của hai học sinh cũng gật đầu hài lòng.
Tuy điểm số không cao nhưng như vậy cũng đủ để lên lớp.
“Thầy mong rằng bài thi giữa kì các em sẽ làm thật tốt.
Lớp tan học.”
Khi thầy giáo rời đi, Y Bình liền đưa bài kiểm tra của mình cho Lý Nhân xem.
“Lý Nhân, cảm ơn cậu.
Nhờ có cậu mà tớ mới có được điểm số như vậy.
Con số mà hiếm gặp nhất trong môn