Này, có ổn không bà già?”
“Cậu đừng nói gì nữa.
Để tớ cố gắng bình tâm lại.”
Y Bình lúc này đã run lẩy bẩy nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Đột nhiên, không gian đang yên lặng thì một tiếng động “lộp cộp” phát ra.
Y Bình nắm chặt tay của mình, cô nhìn sang Thanh Hòa nói nhỏ:
“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Không có.”
“Ờ.”
Cô ngồi im vào vị trí của mình.
Giờ cô không còn nghe thấy tiếng động nữa.
Tưởng rằng mọi chuyện như vậy đã ổn nhưng không.
Lúc này, Y Bình thấy lành lạnh ở sau gáy mình.
Cô giơ tay ra phía sau sờ vào gáy mình thì bỗng có một bàn tay nắm lấy tay cô.
Ngay lúc đó, cô đứng hình tại chỗ.
Trên màn hình cũng dần hiện lên cảnh phim.
Nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn trên phim, cô cắn răng chịu đựng.
Bây giờ cô không còn đủ cam đảm để mở mắt.
Bàn tay ở phía sau vẫn chưa có ý định buông cô ra, mà trên bàn tay cô không cảm nhận được hơi ấm của con người.
Bàn tay ấy lạnh ngắt như vừa mới ngâm trong nước đá vậy.
Y Bình len lén mở mắt nhìn qua bên phải rồi nhìn qua bên trái.
Thanh Trúc và Thanh Hòa vẫn ngồi cạnh cô.
Lúc này, Y Bình mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, họ vẫn còn ở đây.
Y Bình cố gắng hết ức bình sinh để rút tay của mình trở về, khá may mắn là bàn tay ở phía sau cũng buông cô ra.
Khi cảm thấy tinh thần đã ổn hơn, Y Bình mới dám nhìn lên phim.
Dù sao, trong phim kinh dị cũng sẽ có mấy cảnh không đáng sợ.
Nhưng xui làm sao, cô vừa mới ngẩng đầu lên thì gặp ngay cảnh đáng sợ nhất của phim.
Mà lúc đó, cô còn chưa kịp hét lên thì có người khác đã hét lên trước cô.
“Aaaaa…”
Lý Nhân sợ hãi mà ôm lấy cánh tay của Thanh Hòa.
Thật ra, Lý Nhân cũng là một kẻ nhát gan nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nếu không phải vì Thanh Hòa cũng đi xem phim thì cậu ta đã từ chối.
Lúc nhìn thấy tên phim trên vé là Lý Nhân đã lắc đầu.
Cậu ta sẽ không đi xem phim thể loại này đâu.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lý Nhân ngồi nghiêm chỉnh, cậu ta hắng giọng một tiếng nói:
“À, cảnh lúc nãy làm tớ giật cả mình.”
Lúc này, Y Bình thấy có người cũng sợ giống mình.
Cô nghiêng đầu qua nhìn Lý Nhân.
“Này, cậu thấy sợ thì đổi chỗ với Thanh Hòa đi, sẽ cảm thấy đỡ sợ hơn.”
“À..tớ…”
Lý Nhân cười gượng.
“Đổi chỗ đi.”
Thanh Hòa trực tiếp đứng dậy để Lý Nhân ngồi cạnh Y Bình.
Không phải cậu tình nguyện đổi chỗ mà là do hành động ôm chặt cứng lúc nãy của Lý Nhân.
Cậu không thích đang xem phim mà có người nắm víu mình.
Cho nên, cậu mới đổi chỗ.
“Cảm ơn cậu.”
Được Thanh Hòa nhường chỗ ngồi, Lý Nhân cảm thấy hơi vui vui.
Cảm giác ngồi bên trong để người khác bảo vệ thích thích làm sao đấy.
Nhưng cậu ta nào dám nói thứ cảm giác này cho người khác biết.
Cậu ta chỉ có thể che giấu và lẳng lặng cảm nhận nó.
Bộ phim kéo dài tới tận hai tiếng mới kết thúc.
Y Bình vừa ra được bên ngoài, cô hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần.
Những hình ảnh đáng sợ lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu của cô.
Không biết, tối nay cô có thể ngủ được không đây.
“Xem phim xong, mọi người còn muốn đi đâu nữa không?”
Thanh Trúc đứng ra hỏi.
Rất ít khi được đi chơi, vì vậy cô ta muốn cùng mọi người đi dạo.
“Tớ thì sao cũng được.”
Thanh Hòa nói nhưng ánh mắt lại hướng về phía Y Bình.
Chẳng biết cô còn sức để đi nữa không.
“Thôi thôi, tớ muốn về nhà.
Tớ không đi nữa.”
Cô giơ tay như thể đầu hàng vô điều kiện.
Giờ cô chỉ muốn trở về nhà, sau đó bật phim ngôn tình lên xem để che lấp đi những hình ảnh đáng sợ này.
“Ò, không đi nữa à! Thế thì về thôi.”
Thanh Trúc có chút thất vọng.
Cô ta ủ rủ cùng mọi người ra về.
Lúc đi qua khu đèn tín hiệu.
Thanh Trúc và Y Bình đột ngột nắm lấy tay của Thanh Hòa.
“Hả! Hai cậu làm gì vậy?”
“Bọn tớ sợ cậu đi lạc nên nắm tay dẫn cậu qua đường đấy.”
Vừa nói, họ lại cười trong rất đáng nghi ngờ.
Thanh Hòa cũng không thể làm gì hơn, cậu cùng với hai ngồi họ đi qua đường.
Khi đi, Thanh Hòa bất chợt qua lại nhìn Lý Nhân.
“...”
Thanh Hòa không biết phải giải thích thế nào nhưng lúc đó Lý Nhân nhìn cậu rất lạ.
Ánh mắt ấy chứa đựng đầy sự ganh tỵ.
Chẳng biết cậu ta đang ganh tỵ vì thứ gì trước mắt.
Cậu lẳng lặng đi cùng với Thanh Trúc và Y Bình qua bên kia đường.
Từ sau ngày hôm đó, Thanh Hòa dường như ngày càng cảm nhận được sự thay đổi lạ thường của Lý Nhân mỗi khi cậu ta tiếp xúc với.
Nhưng Thanh Hòa cứ giả vờ không biết gì mà cho qua.
Một hôm nọ, Y Bình hẹn cậu ra ngoài cổng trường lúc tan học.
Cô nói có chuyện muốn giải quyết với riêng cậu.
Lúc ấy, nhìn mặt cô rất nghiêm nên Thanh Hòa không dám trái lời.
Buổi chiều tan học, cậu đi đến điểm hẹn như đã nói.
Vừa đến cậu nhìn thấy Y Bình đứng ở đó đợi cậu.
Cậu mỉm cười chạy đến chỗ Y Bình.
“Y Bình!”
“Thanh Hòa, cậu làm gì mà đến trễ vậy?”
Cô nhìn thấy cậu là chau mày.
Cô đứng ở đây mỏi cả chân mới thấy cậu đến.
“Cho tớ xin lỗi.
Lúc nãy, cô giáo nhờ tớ cầm hộ sách lên phòng giáo viên nên tớ mới đến trễ.
Mà cậu muốn nói gì với tớ vậy.”
Thanh Hòa tập trung nghe Y Bình nói.
“Ờ, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.
Từ khi Thanh Trúc xuất hiện trong nhà của cậu, tớ đã từng có một suy nghĩ nó hơi ngốc nghếch một chút.”
Y Bình lấy hết cam đảm của mình, cô muốn biết câu trả lời của Thanh Hòa.
Nhưng lại sợ Thanh Hòa cười cô thì phải làm sao? Nói vậy thôi, cô đã hứa với Thanh Trúc là sẽ hỏi cậu rồi nên cô không thể nuốt lời được.
Y Bình nuốt nước bọt.
“Cậu đã từng nghĩ sẽ cho tớ “ra rìa” chưa?”
”Ra rìa?”
Cô thấy cậu trơ mắt ra nhìn mình, liền bĩu môi nói:
“Cậu mau trả lời đi.”
“Ờ.
Cậu chỉ