"Cậu có biết Y Bình bị làm sao không ?"
"Có."
Dường như biết được Thanh Hoà sẽ hỏi câu này, Thanh Trúc ngay lập tức mà trả lời.
"Cậu ấy bị gì vậy?"
"Cậu chỉ cần trả lời đúng câu hỏi của cậu ấy thì cậu ấy sẽ không bị sao nữa."
"Hả? Câu hỏi gì!?"
Thanh Hoà khó hiểu nhìn Thanh Trúc.
Hai cô gái dường như đang toan tính điều gì đó.
Y Bình hắng giọng, cô đứng trước mặt Thanh Hòa làm ra bộ mặt nghiêm trọng.
Y Bình hỏi:
“Cậu nói đi, quan hệ giữa cậu và Lý Nhân là như thế nào?”
“...Hả! Tớ…”
“Hửm!!”
Y Bình và Thanh Trúc nhìn chằm chằm về phía cậu.
Điều này, làm cho Thanh Hòa có chút sợ hãi.
Cậu nghiêng đầu về sau, hơi né tránh.
“Hai cậu bị làm sao thế.
Tớ và Lý Nhân vẫn bình thường mà.”
“Vậy tại sao hai người lại tránh mặt nhau trong thời gian gần đây.
Chẳng có chuyện mờ ám thì sao lại có phản ứng như thế được.
Thanh Hòa, cậu không chịu nói thật thì sao này tớ cũng không chia dẻ với cậu bất kỳ chuyện gì luôn ý.”
Cô nhúng vai, chống hông nhìn cậu.
“Y Bình, cậu không thể làm thế!”
Thanh Hòa nhóm người về phía trước, nắm lấy tay Y Bình vẻ mặt đầy căng thẳng.
“Nè, cậu muốn người khác chia sẻ câu chuyện của mình thì cậu cũng phải chia sẻ câu chuyện của mình cho người khác nghe.
Cậu không thể ích kỷ nghe chuyện free hoài vậy được.
Đây là thời đại, có qua thì phải có lại.”
Lúc này, Thanh Trúc tách Thanh Hòa và Y Bình ra.
Cô ta không tiếc lời mà giáo huấn cho Thanh Hòa chiết lý cuộc sống.
Sau khi nghe những lời của cô ta nói.
Thanh Hòa lùi về sau.
Cậu nhìn Y Bình trong đầu có chút suy tư, ánh mắt vô tình liếc qua nhìn Thanh Trúc một cái.
Ý định ban đầu của cậu không còn nữa.
Thanh Hòa quay người bỏ đi.
“Này, cậu chạy đi đâu thế?”
Y Bình sững sờ nhìn ra phía cửa, còn Thanh Hòa thì đã chạy mất hút.
“Cậu ta nghĩ cái gì mà chạy như hổ rượt? Còn chưa lấy được thông tin gì mà.”
Cô thất vọng mà xụ lông xuống như một con mèo.
“Tớ nghĩ là cậu sẽ biết được đáp án ngay thôi.
Thanh Hòa và cậu là bạn tốt của nhau mà.”
Thanh Trúc liền nháy mắt với cô như tiếp thêm động lực.
Y Bình cũng cảm thấy lời của Thanh Trúc nói đúng.
Cô không thấy buồn nữa, gương mặt tươi tắn hẳn lên.
“Đúng vậy, bọn tớ là bạn tốt của nhau mà.”
Sau giờ tan học, các bạn khác đều lần lượt rủ nhau ra về.
Y Bình và Thanh Trúc cũng vậy.
Nhưng khi cả hai đi đến một cái cây gần lối vào giữ xe.
Đột nhiên, một bàn tay từ trong gốc cây nắm áo Y Bình lại.
Cô giật mình mà quay lại nhìn thì thấy Thanh Hòa núp phía sau gốc cây.
Dường như, cậu không muốn Thanh Trúc biết cậu đang ở đây nên đã đưa tay lên miệng ra hiệu cho Y Bình im lặng.
Đương nhiên, cô cũng hiểu được dụng ý của Thanh Hòa.
Y Bình vịn vai Thanh Trúc cười trừ nói:
“Thanh Trúc ơi, hình như tớ bỏ quên đồ trong lớp rồi.
Cậu lấy xe về trước đi nha!”
“Quên đồ ư! Tớ đứng đợi cậu bên ngoài cổng cũng được.”
“A..không cần đâu.
Tớ còn có việc khác nên muốn về một mình.
Cậu về trước đi nhé.
Không cần phải đợi tớ.”
“Nhưng mà…”
Y Bình nói xong liền chạy đi khiến Thanh Trúc không thể hỏi thêm được gì.
Cô ta đứng thở dài một hơi, rồi quyết định dẫn xe ra về trước.
Lúc ra khỏi cổng trường, cô ta chợt nhớ đến Thanh Hòa.
Hình như vẫn chưa thấy cậu ra.
Nhưng Thanh Trúc cũng không suy nghĩ nhiều, cô ta thản nhiên ra về.
Lúc này, Y Bình nhìn thấy Thanh Trúc đã đi một đoạn khá xa.
Cô mới dám trở lại nhà xe, mà Thanh Hòa đã đứng đợi cô ở đó từ trước.
“Y Bình, chúng ta nói chuyện nha.”
Thanh Hòa dẫn chiếc xe của Y Bình.
Cậu đưa chiếc mũ còn lại cho cô đội vào.
Sau đó, Thanh Hòa dường như đã định hướng được nơi mà cậu sẽ đến, vừa lên ga cậu liền chạy vọt đi.
Còn Y Bình ngồi phía sau không khỏi sợ hãi vì tay lái lụa của cậu.
Cô nắm chặt vai áo của Thanh Hòa, miệng không ngừng hét bên tai cậu.
“Chạy chậm thôi! Gia tài của tớ chỉ có chiếc xe này thôi đó!”
“Tớ biết.
Cậu cứ yên tâm.”
Mặc dù Y Bình đã nhắc nhỡ những cậu vẫn ngoan cố.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại ở một khu công viên.
Thanh Hòa cởi chiếc mũ trên đầu của mình ra, cậu không quên cởi luôn giúp Y Bình.
“Cậu nhìn đi.
Cái đầu của tớ!”
Y Bình không cảm ơn hành động của Thanh Hòa, ngược lại cô còn hét vào mặt cậu.
Bởi, tốc độ quá nhanh khiến cho đầu tóc của cô trở nên bù xù hơn cả tổ rơm.
Cô mặt nhăn mày nhó nhìn cậu.
“Nhìn thành quả của cậu đi.”
“Hì hì, tớ không cố ý.
Để sửa lại giúp cho cậu.”
Thanh Hòa cười hề hề nhìn cô.
Cậu lấy tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc không chịu nằm yên phận.
Xong xuôi, Thanh Hòa tự hào nói:
“Bây giờ cậu đã trở thành công chúa rồi đấy.”
“Không làm người bất ổn là may lắm rồi.
Cậu đừng nói lời hoa mĩ để che lắp hành động của mình.”
“Được rồi, tớ sai.
Tớ xin lỗi được chưa.
Bà cô già khó tính!”
“Cậu mới là ông già đấy!”
Y Bình tức giận mà véo vào tai Thanh Hòa.
“Aaaa…đau đấy!”
Thấy Thanh Hòa la hét có phần lớn tiếng.
Cô sợ người đi đường sẽ nghe thấy tưởng cô đang bắt nạt cậu.
Y Bình rút tay về, cô nhìn cậu “hức” một cái.
“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Bây giờ Thanh Hòa lộ ra vẻ mặt nghiêm túc không còn giỡn cợt như lúc nãy nữa.
Cậu và Y Bình đi đến ghế đá ngồi.
Thanh Hòa nhìn Y Bình trong ánh mắt đầy suy tư và sâu lắng.
Cậu có rất nhiều chuyện để nói cho Y Bình nghe nhưng không biết bắt đầu từ câu chuyện nào.
Sau một hồi lưỡng lự, Thanh Hòa chợt thấy sự mong đợi của Y Bình trong đôi mắt ấy.
Cậu bất giác mỉm cười, mới bắt đầu nói:
“Cậu muốn biết tớ và Lý Nhân đã xảy ra chuyện gì đúng không, Y Bình?”
”Ừm.”
Cô rất nhanh gật đầu với cậu.
“Ngày trước khi Lý Nhân chuyển đến lớp mình.
Cậu đã nói với tớ rằng cậu ta được vẻ bề ngoài còn tớ thì không đấy.”
“Ừ thì lúc đó cậu ta có vẻ bề ngoài tốt hơn cậu.
Bây giờ cũng vậy thôi.”
“Ừa, cái người mà cậu khen hết mực đấy đã tỏ tình với tớ.
Cậu ta là gay!”
“.…”
Y Bình trợn mắt lên nhìn Thanh