“Cậu nghĩ xa vời quá rồi.
Tớ với cậu ta như vậy là chuyện bình thường thôi.
Nếu giờ tớ với cậu ta không nói những lời đó mới có vấn đề thật đấy.
Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tớ tự biết điều mình nói mà.”
Thanh Trúc vỗ vai trấn an, bảo cô cứ yên ở mình.
“Tớ chỉ nhắc nhỡ vậy thôi.
Hai cậu không có gì thì tốt.”
Thanh Trúc liền ôm lấy cánh tay Y Bình, cô ấy cọ má vào tay cô mà cười tươi.
“Bình Bình thật chu đáo, còn biết lo cho người khác nữa.
Thật phúc quá đi!”
“Ha, cậu lại giở trò làm nũng với tớ à! Đồ giả tạo!”
Cô cười mỉm mà mắng Thanh Trúc nói không thật lòng.
“Tớ có làm nũng đâu.
Cậu không tin thì tớ lấy trái tim chân thành của tớ ra cho cậu xem nhé.
Được không Bình Bình!”
“Đủ rồi nhá! Cậu bớt nói linh tinh lại.”
Y Bình không thể bịt được miệng Thanh Trúc.
Cô lấy quyển sách gõ vào đầu cô ấy một cách nhẹ nhàng.
Ấy vậy, Thanh Trúc lại lấy đó làm cái cớ để ăn vạ.
“Ôi trời ơi! Bình Bình đánh người! Cậu phải đền bù tổn thất tin thần cho tớ.”
“Thế cậu muốn đền cái gì hả?”
Cô khoanh tay trước mặt Thanh Trúc, rất chi là hiên ngang.
“Đền cho tớ…”
Đang nói, Thanh Trúc bỗng khựng lại.
Cô ấy không nói tiếp nữa mà quay mặt đi chỗ khác.
“Không giỡn nữa, cậu lo học bài đi.”
Sự thay đổi đột ngột của Thanh Trúc, Y Bình cảm thấy lạ.
Hai người đang giỡn với nhau rất vui mà, sao cô ấy lại trở nên nghiêm túc như thế.
Cô cũng không hiểu, chỉ lặng lặng nhìn Thanh Trúc mà cầm quyển sách lên.
Chiều hôm ấy, Y Bình và Thanh Trúc đến bãi cỏ mà hôm qua cô đã đến.
Trong khung cảnh yên bình, Y Bình chăm chú đọc mấy quyển sách mà cô đã mượn ở thư viện vào mấy ngày trước.
Còn Thanh Trúc thì ngồi nhìn cô.
Lâu lâu lại nói mấy câu trêu chọc cô.
Tuy có hơi ồn một chút nhưng Y Bình vẫn thích Thanh Trúc ngồi ở đó nhìn cô.
Cảm giác như khi cô làm việc gì cũng có người đứng ở phía sau bảo vệ.
Chỉ cần cô gặp nguy hiểm thì người đó liền xuất hiện kịp thời mà che chắn cho cô.
Sự quan tâm quá mức của Thanh Trúc, nhiều lúc làm cô lầm tưởng giữa bọn họ dường như đang hình thành một mối quan hệ khác ngoài tình bạn.
Đôi lúc, Y Bình ngỡ rằng sự xuất hiện của Thanh Trúc chính là định mệnh của cuộc đời cô.
Hai bọn cô sẽ cùng nhau đi hết mọi ngóc ngách trên trái đất rộng lớn này.
Đi đến khi nào cả hai cảm thấy mỏi chân mà dừng lại.
Y Bình đang chăm chú đọc sách, đột nhiên có một cặp bướm bay đến lượn quanh cuốn sách của cô.
Hai con bướm lúc đầu quấn quýt lấy nhau, nhưng một lúc sau thì chúng lại bay đi hai hướng khác nhau.
Việc này khiến Y Bình đang đọc sách liền phân tâm.
Cô ngẩng đầu nhìn con bướm mà không hiểu.
Tại sao chúng không tiếp tục bay cùng với nhau nữa? Tại sao mỗi con bướm lại lựa chọn hướng bay ngược nhau? Không phải bọn chúng đều đến cùng nhau ư! Vậy sao không cùng rời đi.
Cô bất giác quay người sang Thanh Trúc.
Lúc này, cô ấy vẫn đang nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm nhau, Thanh Trúc ngơ ngác hỏi:
“Sao vậy Bình Bình? Cậu đọc sách mà nhìn qua tớ lam gì.
Mặt tớ đâu có con chữ cho cậu đọc.”
“Cậu có định sẽ rời bỏ tớ không Thanh Trúc?”
“...!”
Câu hỏi đột ngột của Y Bình làm cô ấy ngây người.
Y Bình đang yên đang lành tại sao lại hỏi câu đấy.
Trong sách có ghi thứ gì liên quan đến sự ra đi à! Hay là, cô đang đọc một câu thoại nào đó trong cuốn sách.
Thanh Trúc bỗng bật cười, ôm bụng:
“Ha ha ha, cậu đang tập diễn xuất à! Trông mặt cậu rất buồn cười đấy Bình Bình.”
“Hừm! Tớ không có diễn gì cả, cậu đánh trống lãng quá đấy!”
Cô chau mày tức giận.
Bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào đều bị Thanh Trúc phá tan.
Thật tình, biết như vậy cô đã không hỏi cô ấy.
Thấy Thanh Trúc vẫn không chịu nín cười, Y Bình tức giận mà cầm quyển sách đánh vào người cô ấy.
“Cậu có im đi không?”
”Nhưng mà…buồn cười thật đấy.
Cậu thử làm lại biểu cảm đó cho tớ xem lại đi.”
“Không, không có biểu cảm gì ở đây cả!”
Cô bực mình đứng bật dậy.
“Cậu ở đây mà cười một mình luôn đi nhé! Tớ đi về.”
“Hả, này! Chờ tớ về cùng.”
Y Bình tức giận bỏ đi, Thanh Trúc vội đứng dậy chạy theo cô.
Trên đường trở về, Y Bình lại vô tình nhìn thấy cô gái lúc sáng.
Cô ta lại đi vào trong con hẻm đó.
Hình như bộ đồng phục đó vẫn chưa được thay.
Y Bình bắt đầu thấy tò mò, cô muốn đi đến xem nhưng chợt nhớ ra chuyện lúc sáng.
Bây giờ, cô mà đi vào đó chắc chắn Thanh Trúc sẽ xù lông lên và mắng cô một trận nữa cho xem.
Nghĩ vậy, Y Bình liền từ bỏ việc đi vào trong.
Nhưng không có nghĩa là cô sẽ không tò mò.
Y Bình nhìn sang Thanh Trúc, cô khẽ khều áo cô ấy.
Nếu như cô không thể đi vào một mình thì cô có thể dẫn theo người đi vào mà.
Cô khẽ nói nhỏ với Thanh Trúc:
“Trúc ơi! Cậu với tớ đi vào trong hẻm đó khám phá một chút được không?”
“Gì? Cậu vừa nói gì vậy Y Bình?”
Một cơn gió vừa thổi qua ngay lúc Y Bình nói, làm Thanh Trúc không thể nghe rõ cô đang nói gì.
Thanh Trúc tò mò hỏi Y Bình đã nói gì với cô ấy.
“Tớ…”
Y Bình có chút ấp úng.
Lúc đầu, cô còn có cam đảm để nói.
Nhưng giờ thấy mặt Thanh Trúc hình sự như mấy chú công an làm cô có chút sợ.
Không biết nói ra có bị Thanh Trúc bác bỏ.
Mà lỡ như cô ấy lại tức giận mà kéo cô về thì làm sao.
Nghĩ thế, Y Bình lại đắng đo suy nghĩ.
“Sao cậu không nói? Tớ đang nghe đây mà.”
Thanh Trúc nhìn cô một cách chăm chú, sợ cô ấy vừa lơ đãng giống lúc nãy nữa sẽ không nghe thấy Y Bình muốn nói gì với mình.
Về phần Y Bình, cô hơi rụt rè.
Nhìn vào bên trong con hẻm, sự tò mò bên trong cô lại trỗi dậy.
Y Bình nắm chặt tay, cô hạ