“Trời ơi! Ngại cái gì mà ngại, bà để tui nói.
Tiêu Tiêu biết không, Y Bình còn hỏi tui quá trời câu hỏi về bạn luôn.
Chẳng hạn như việc bạn là hot girl của trường, rồi tóc bạn dài hay ngắn, cao hay thấp, hot girl có phải là đẹp giống hoa hậu không….auuu!”
Đang nói Nguyên Móm bị Y Bình dẫm lên chân.
Cậu ta đau đớn nhìn Y Bình.
Tiêu Tiêu thấy sắc mặt của Nguyên Móm khó coi liền hỏi:
“Bạn bị sao vậy?”
“A không sao.
Tui mới bị con kiến cắn thôi, cái chân vẫn còn ổn.”
Nguyên Móm cố nhịn đau, cậu ta cười xả giao với Tiêu Tiêu.
Y Bình ngồi bên cạnh trợn mắt lên nhìn Nguyên Móm.
“Nhắc lại lần cuối, ông mà nói linh tinh là tui không nói chuyện với ông một tháng luôn đấy.”
“Được rồi, được rồi tui không nói nữa.”
Thấy Y Bình và Nguyên Móm thân mật với nhau, Thanh Hòa cảm thấy khó chịu, cậu cau có nhìn Nguyên Móm.
“Ở một nơi thoáng mát như vậy mà vẫn bị kiến cắn.
Xem ra mày cũng có thù với họ hàng nhà kiến nhiều hơn tao nghĩ.”
“Tao có thù với họ nhà kiến còn mày thì không nên mới ghen tỵ với tao à!”
Nguyên Móm cố tình châm trọc Thanh Hòa.
Y bình ngồi bên thấy không khí có chút căng thẳng, cũng may chị nhân viên đem đồ ăn lên cô liền lấy cớ này mà nói:
“Có đồ ăn rồi!”
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức được chị nhân viên đem lên.
Lúc này, Thanh Hòa và Nguyên Móm mới không nói nữa.
Trong suốt quá trình dùng bữa của bốn người, không một ai mở miệng nói chuyện với ai.
Không khí cũng yên tĩnh lạ thường chỉ nghe thấy tiếng thức ăn “rột rột” nhai trong miệng.
Sau khi ăn xong, nhìn số tiền phải trả bốn người họ liền chia nhau ra mà trả.
Nhưng Nguyên Móm ngẫm nghĩ gì đó không chịu lấy tiền ra, cậu ta quay sang nhìn Y Bình nói:
“Trả tiền đi bà.”
”..!!”
Nghe Nguyên Móm kêu cô trả tiền, Y Bình ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Chẳng phải lúc đi đã nói là cậu ta sẽ bao cho cô sao.
Cũng chính vì thế cô không có đem tiền theo bên mình.
Giờ kêu cô trả tiền thì cô biết lấy tiền đâu ra mà trả.
Y Bình nói khẽ với Nguyên Móm:
“Ông nói trả tiền cho tui mà.
Tui có đem tiền đâu mà trả.”
”Gì? Sao bà nói bà đem tiền làm tui bỏ bóp ở nhà rồi.”
Đột nhiên Nguyên Móm nói lớn lên, cố ý cho Thanh Hòa nghe.
“Giờ không có ai có tiền luôn.
Hay là bà mượn tiền của bạn thân bà trả cho chúng ta đi.
Về nhà rồi trả lại.”
“Sao ông lại la lớn dữ vậy.”
Y Bình xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Nguyên Móm cố tình chơi cô đây mà.
Giờ bắt cô đi mượn tiền của Thanh Hòa chẳng khác nào làm khó cô.
Còn nữa, có biết rằng Thanh Hòa cho cô mượn tiền hay không.
Lúc này, Y Bình khóc không ra tiếng vì sự lươn lẹo của Nguyên Móm.
Thanh Hòa ngồi bên chỉ khẽ cười.
Cậu biết rõ tính Y Bình lúc nào cũng vậy.
Đi ăn là không bao giờ đem theo tiền, toàn để cho người đối diện trả tiền thay cho cô ấy.
Thanh Hòa lấy tiền trong ví của mình ra trả luôn cho phần của cô và Nguyên Móm.
“Để tao trả cho, coi như bữa này tao bao.”
“Đúng là bạn của tao mà.
Cảm ơn nha Thanh Hòa.
Vậy tao với Y Bình đi trước nha, không làm phiền cặp đôi yêu nhau của hai người nữa.”
Nguyên Móm đứng dậy kéo tay Y Bình rời khỏi đó.
Hai người đi xa đến một đoạn thì dừng lại, Nguyên Móm nhìn Y Bình bỗng cười to.
“Lúc nãy nhìn bà xấu hổ mặt như quả cả làm tui buồn cười gì đâu ý.”
“Còn nói nữa.
Tất cả là tại ông á.
Tự nhiên kêu tui đi trả tiền mà trước đó chúng ta đã thương lượng với nhau rồi còn gì.
Hại tui thấy quê muốn chết.”
”Có gì mà quê.
Làm vậy thì thằng Thanh Hòa mới trả tiền cho chúng ta.
Tui với bà không tốn đồng nào không thích ha.”
“Nhưng mà ông làm vậy biết tui lắm hông.
Với lại, nhìn mặt của Tiêu Tiêu, cô ta đâu có thích bọn mình ăn chung.
Vừa nghe ông nói kêu Thanh Hòa bao là tui thấy sự khinh thường của cô ta với bọn mình rồi.
Ông làm vậy chẳng khác nào nói chúng ta đi xin ăn của cô ta.”
Nguyên Món tức giận gõ vào đầu cô.
“Bà nói vậy nói sai ý.
Vì tui muốn xem thử con người của cô ta có tốt không mới làm vậy.
Chẳng lẽ một bữa ăn tui không trả được sao.
Bà thấy ngại thì tối tui sẽ chuyển khoản lại trả cho thằng Hòa.
Có gì đâu khó.”
“Ừm, vậy đi.”
Nguyên Móm há hốc mồm khi nghe Y Bình đồng ý việc cậu ta trả lại tiền cho Thanh Hòa.
Cậu ta không thể hiểu nổi trong đầu Y Bình đang suy nghĩ cái gì.
“Khứa Y Bình kia! Bà có bị ngốc không?”
”Tui làm gì mà ngốc!”
“Chứ sao tui nói trả tiền bà cũng “ừa” là sao.”
“Thì trả tiền lại cho Thanh Hòa chứ.
Mình có tiền thì mình tự trả đi, tui không thích thái độ của cô gái Tiêu Tiêu đó.”
Cô khoanh tay trước mặt nói rõ lý do với Nguyên Móm.
“Ừ, vậy thì trả đi.”
Nguyên Móm ngẫm nghĩ thấy lời của Y Bình nói đúng.
Dù sao tiền chùa này nuốt không trôi, nên trả lại cho Thanh Hòa thì tốt hơn.
Về phía Thanh Hòa và Tiêu Tiêu.
Sau khi rời đó, Tiêu Tiêu liền bí xị mặt suốt đường đi.
Cô cảm thấy bạn bè của Thanh Hòa là kẻ lợi dụng.
Có một ít tiền cũng không dám bỏ mà lại bắt Thanh Hòa phải bao.
Hơn nữa, người gọi là bạn thân của Thanh Hòa trông cũng kì hoặc.
Bạn gì mà nhìn Thanh Hòa với ánh mắt lén lút ngại ngùng.
Trông cứ như hai người đang yêu nhau nhưng lại sợ người khác phát hiện.
Tiêu Tiêu tức giận mà dẫm chân xuống đường.
Thanh Hòa đang đi thì thấy Tiêu Tiêu trút giận trên đường.
Cậu đi lại hỏi cô tại sao lại tức như vậy.
Tiêu Tiêu không ngần ngại mà nói chuyện lúc nãy.
“Thì hai người bạn của anh đấy.
Nghĩ làm sao đi ăn mà không đem theo tiền.
Rồi cái cô bạn thân kia nữa, có chắc là bạn thân của anh không vậy.
Nhìn cách cô ta nhìn anh chẳng khác nào người yêu.”
“Vì vậy mà em tức giận sao Tiêu Tiêu.”
“Anh thấy việc này không đáng tức giận sao.
Bạn bè gì kiểu ấy.
Em thấy họ thật ra là muốn lợi dụng anh thôi.
Sau này anh đừng có qua lại với họ nữa, em không muốn đâu.”
“Em nói vậy, chẳng lẽ sau này bạn bè của em bao em một bữa ăn thì em liền bị họ nghĩ chơi sao.
Trẻ con quá