Thẩm Kỳ đã chết, nhưng không chết hoàn toàn.
Nói chung người đã chết sẽ có hai lựa chọn, thiên đường hoặc địa ngục. Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như chưa đến thời gian phải chết, không có đường nào để đi. Nếu tình huống như vậy xảy ra, sẽ có một mũi tên dẫn đến một nơi được gọi là "Người Trung Gian".
Lần đầu tiên chết đi hắn gặp phải loại chuyện này.
Mũi tên dưới chân biến mất, Thẩm Kỳ nhìn bảng đèn xanh đỏ ở cửa ghi bốn chữ "Ngôi nhà hạnh phúc".
Kỳ dị. Thô tục.
Hắn thầm phàn nàn về thẩm mỹ của “Người trung gian”, trong lòng nói: Đây không phải chỗ tốt lành gì.
Thẩm kỳ hóp lưng lại như mèo, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, vừa đi vừa thử thăm dò: " Hello? Có ai không?”
Căn phòng tối đen như mực, so với những biển hiệu ánh sáng rực rỡ và ấm áp bên ngoài, có một sự vắng vẻ khó tả.
Tuyệt không có cảm giác hạnh phúc nào hết, lãnh cảm còn tạm được. Hắn nghĩ.
Trang trí bên trong trang nhã và lộng lẫy, hoàn toàn khác với vẻ thô tục bên ngoài.
Căn phòng rộng, xung quanh là giá sách trên tường.
Nhìn lên, mái vòm được vẽ bằng những bức tranh tường tinh xảo, đèn chùm pha lê có ít nhất năm tầng, và ánh sáng vàng cam tạo nên tông màu quý tộc của ngôi nhà.
Nhìn xuống, tấm thảm mềm và khô, chất đống những bức tranh không rõ tên tuổi, và vài chiếc tai nghe mèo hình tròn kỳ dị.
Nhìn về phía trước, giữa phòng có một chiếc bàn màu nâu sẫm và một chiếc ghế chạm khắc, một chiếc đèn nhỏ màu xanh lá cây và một cây bút được đặt trên bàn làm việc, phần còn lại là giấy trắng.
Thẩm Kỳ đang muốn lại gần xem chuyện gì đang xảy ra thì bên tai nghe thấy một giọng nói:
“Xin chào.”
Giọng nói non nớt, giống như giọng của một người máy thông minh.
Chớp mắt lần nữa, hắn thấy một cậu bé có mái tóc đen và đôi mắt đen đang ngồi trên chiếc ghế chạm trổ.
"Ngươi là ..." Thầm Kỳ không xác định hỏi.
Đừng nói với hắn, "Người trung gian" vẫn còn là trẻ con? !
Cậu bé ngồi thẳng lưng, chắp tay đặt trên bàn: “Xin chào, ta là hệ thống chuyển giao, tên thường gọi " người trung gian.”
Lúc nãy hắn đối phó hung thần ác quỷ làm rất tốt, trái lại khiến hắn nhất thời cứng họng.
"Ngài chết trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây nửa giờ. Xin hỏi, Ngài chọn sống lại hay tiếp tục chết."
Thẩm Kỳ thậm chí không nghĩ ngợi: "Sống lại!"
Làm ơn đi, hắn ấy mới 23 tuổi, là một người thanh niên ba tốt, không thù không oán, thể chất và tinh thần đều khoẻ mạnh. Muốn chết cũng không phải hiện tại!
Cậu bé nói một cách máy móc: "Được rồi. Ngài đã ràng buộc hệ thống, sau đó tôi sẽ giải thích các quy tắc chuyển nhượng cho ngài dưới đây -
Chúng tôi tuân thủ nguyên tắc “Chiếc bánh từ trên trời rơi xuống” và chúng tôi cần ngài up video trên nền tảng hệ thống video ngắn. Trên nền tảng này, hãy hoàn thành các nhiệm vụ được chỉ định và nhận điểm sinh mệnh cho đến khi ngài thu thập được 9999 vạn lượt thích (99.990.000), cũng tức là ngài hồi sinh thành công. Nếu ngài không hoàn thành nhiệm vụ hoặc hoàn thành nhiệm vụ ngoài giờ quy định thì đó là thất bại, tôi sẽ rút lại quyền hồi sinh của ngài. "
Thẩm Kỳ :? ? ? Ngươi có lương tâm không?
Nếu nhiệm vụ thất bại, hắn sẽ chết ngay tại chỗ!
9999 vạn lượt thích! Nhiệm vụ này làm đến năm tháng nào đây?!
Thẩm Kỳ vô lực nổi giận: “Nè nè, ngươi lòng dạ đen tối như vậy, mẹ ngươi có biết không hả bạn nhỏ!"
Đương nhiên hắn không nói ra miệng rồi, dù sao tính mạng hắn vẫn còn nằm trong tay đứa nhỏ này.
Sau khi suy nghĩ xong, Thẩm Kỳ cảm thấy khá mới mẻ: “Hệ thống của các người cũng xem video ngắn sao?”
Cậu nhóc tỏ vẻ thờ ơ, từ trong đống giấy rút ra một tờ giấy trắng : “Đương nhiên. Thời đại tiến bộ và hệ thống của chúng tôi cũng phải bắt kịp thời đại. Không chỉ vậy, chúng tôi cũng sẽ mở một loạt các hoạt động như phim, xuyên nhanh và xuyên thư. Bây giờ là giai đoạn của các video ngắn hoạt động, ngài là gặp phải thời điểm tốt. "
Tốt, tốt cái rắm!
Thẩm Kỳ định mặc cả với thằng nhóc này, ai lại