Edit By Hà Rockin
Thẩm Kỳ muốn từ chối, thế nhưng cậu sợ.
Địa điểm quay phim lớn ít nhất cũng có hai ba trăm người, theo ngón tay đạo diễn Trần nhìn thẳng về phía Thẩm Kỳ.
Mọi người đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt tò mò đánh giá từ trên xuống dưới.
Không ít tỷ muội trên tuyến đầu giải trí nhận ra cậu. Có người lặng lẽ giữ chặt người bên cạnh nhỏ giọng giải thích. Có người không khống chế được chính mình trực tiếp kêu lên, đương nhiên đại đa số tỷ muội vẫn giữ vững đức tính truyền thống của quần chúng ăn dưa, vẻ mặt xem kịch vui đảo quanh trên quần chúng.
Có gì thú vị hơn thế? CP của các cô sẽ diễn giải trước mặt mọi người, trực tiếp tiết mục quyến rũ.
Thẩm Kỳ đã có thể đoán trước được siêu thoại tối nay nhất định sẽ khơi dậy sóng to gió lớn. Ai không thích CP của mình phát đường?
Huống hồ còn là một cái lọ đường nặng cân như vậy.
Chịu không nổi sự thúc giục nhiều lần của đạo diễn Trần, Thẩm Kỳ chạy đến bàn làm việc nơi sắp diễn ra cảnh dụ dỗ tội lỗi.
"Nào. " Đạo diễn Trần giơ kịch bản lên, vừa nhìn vừa nghiên cứu động tác, "Nhóc con, cậu nâng cánh tay Lâm Trạch lên, sau đó ngồi trên đùi cậu ấy. "
Thẩm Kỳ cứng ngắc nâng cánh tay lên, chui vào trong ngực CP. Lúc cậu ngồi xuống đàng hoàng, vừa lúc đối mặt với Lâm Trạch.
Mấy vị nhân viên công tác cúi đầu nở nụ cười, muốn châu đầu ghé tai phát biểu cảm nghĩ của mình, bất quá có đạo diễn Trần ở đây bọn họ cũng không dám làm càn.
Chỉ thấy đạo diễn Trần hơi cúi đầu, tựa hồ là đang cực lực bình ổn tính tình của mình.
"Ngồi trên một chân."
Thẩm Kỳ di chuyển đến một chân.
Mọi người tiếp tục cười nhẹ.
Đạo diễn Trần lấy tay khoa tay múa chân, nói: "Nghiêng sang, tay đặt lên vai Lâm Trạch. "
Thẩm Kỳ nghe lời làm theo.
"Được rồi! Rất tốt là tư thế này! "
Đạo diễn Trần đột nhiên giống như phát hiện ra tân đại lục, hai mắt đều lóe lên ánh sáng, tiếp theo chỉ đạo động tác tiếp theo: "Tay Lâm Trạch không được nhúc nhích, Đào Nhã nhìn một chút, lát nữa cô phải mềm hơn đứa nhỏ này một chút. "
Đào Nhã cười nói đã biết.
Thẩm Kỳ: "..."
"Sau khi nói xong lời thoại, tay Lâm Trạch chậm rãi, chậm rãi trượt lên eo cậu ta."
Thẩm Kỳ cảm thấy ngứa ngáy quanh eo, cậu theo phản xạ có điều kiện dựa vào trong lòng Lâm Trạch, trên mặt lộ ra nụ cười không nhịn được.
Lâm Trạch thấy thế nhỏ giọng thì thào bên tai cậu: "Sợ ngứa? "
Thẩm Kỳ gật gật đầu.
Đạo diễn Trần nhìn thấy hoàn toàn không còn gì để nói, cả người Đào Nhã thiếu chút nữa cười nằm sấp trên mặt đất, nhân viên xem kịch cười tới trên mặt cũng sắp bị chuột rút.
Thẩm Kỳ trong lòng khổ sở, tôi van đám nhân loại dốt nát vô tri các ngươi! Loại chuyện sợ ngứa này là có thể tự mình khống chế sao? Kính mời!
Cậu nhịn cười nói: "Anh Lâm, anh dùng chút lực thì tôi sẽ không ngứa nữa. "
Không biết người khác làm thế nào để vượt qua chuyện sợ ngứa này, dù sao Thẩm Kỳ trải qua mấy năm tra tấn tinh thần ngứa ngáy, cuối cùng ngộ ra một đạo lý ——
Chuồn chuồn lướt nước không bằng cước đạp thực địa.
Hiện tại cục diện này hẳn là đổi thành "tay đạp đất", nhẹ nhàng sờ nhất định sẽ ngứa, chỉ có phạm vi tiếp xúc rộng thêm chút lực sờ mới có thể tạm thời quên đi ngứa ngáy.
Lâm Trạch bất đắc dĩ tăng thêm chút sức.
Thực hành là cách duy nhất để kiểm tra chân lý. Lần này cậu không sợ ngứa nữa.
Đạo diễn Trần tiếp tục nói: "Xoa hai cái. "
Đó là một yêu cầu hỏng bét. Mọi người nhìn càng thêm mê muội.
"Lâm Trạch thả lỏng, đúng, thể hiện ra cảm giác lười biếng."
"Nhóc con lại gần thêm một chút, ôi chao! Đúng rồi! "
"Bây giớ hai tay sờ thắt lưng..."
Thẩm Kỳ càng nghe càng không thích hợp. Không phải nói câu dẫn à sao đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu. Cốt truyện này, động tác này, thật giống như giây tiếp theo họ sẽ làm một ít chuyện không thể diễn tả thành lời á!
Một lần nữa, sau lưng cậu cứng lại.
Lâm Trạch còn đang xoa xoa cậu.
Mặt Thẩm Kỳ bắt đầu nóng lên.
Đạo diễn Trần chưa từng để ý quá nhiều đến tình trạng của bọn họ, ông đang chăm chỉ giải thích vị trí của máy quay trong cảnh này cho Đào Nhã và các anh trai quay phim.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Thẩm Kỳ không biết chính là, lúc này rất nhiều hệ thống tán gẫu sôi nổi trên trang chủ hệ thống video ngắn của cậu.
【Đây có phải là cốt truyện mà tôi cần tiêu tiền mới có thể xem sao! 】
【Tôi chủ động cung phụng hệ thống tệ, để tôi xem phần tiếp đi】
【Thắt lưng đứa nhỏ này thật mềm, muốn tôi không kiềm chế được】
【Thành ngữ domino: Sắc khí tràn đầy.】
【Tiếp nối: Đầy xe trở về.】
【Bổ sung: Đầy mặt xuân sắc.】
【Tiếp theo: Sắc khí tràn đầy.】
(*)Thành ngữ domino là trò chơi dùng chữ cuối trong câu trước biến thành chữ đầu của câu tiếp theo.
......
Tiết mục quyến rũ tra tấn người này rốt cục cũng kết thúc.
Sau lưng Thẩm Kỳ trở thành ngôi nhà mới nhất của mồ hôi lạnh. Cậu tựa vào ghế thở dài nặng nề, đầu năm nay mẹ nó cái gì cũng không dễ làm.
Tiết mục của cậu xem như đã kết thúc, nhưng mà đối với các fan CP cuồng nhiệt đang nhìn đến mê mẩn, đây mới là khởi đầu của cơn bão.
*
Sau khi bộ phim chính thức bắt đầu, tâm trạng của đám không giảm trái lại còn tăng.
Lý do là...
Hai người này diễn quá quá quá quá hot!
Mọi người hung ác nuốt một ngụm nước bọt, ai mà chịu nổi?
Ngay khi hai người vừa muốn phát sinh chuyện chút chuyện ấy ấy thì có tiếng gõ cửa.
"Cắt!"
Đạo diễn Trần nhìn thoáng qua hình ảnh vừa thu của các vị trí máy quay, hiếm khi sảng khoái kết thúc quay phim một cách vui vẻ như này.
Đào Nhã chậm rãi mang giày cao gót vào, ngồi trên ghế bên cạnh Thẩm Kỳ, nói: "Tôi cho rằng anh ấy sẽ có phản ứng. "
?
Thẩm Kỳ mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
Đào Nhã tay chống cằm, nhướng mày nói: "Không phải là đối tôi nha. "
Thẩm Kỳ hoàn toàn rõ ràng trong lòng: Vậy