Sáng hôm sau, Lý Nghiên trở lại trường quay.
Cô nhìn qua tâm tình không tốt lắm, khí chất ôn nhu, luôn duy trì khuôn mặt tươi cười, biến thành lông mày nhíu chặt, vẻ mặt âm trầm.
Trong khi sắp xếp đồ đạc lộn xộn trên bàn, Thần Kỳ bí mật quan sát bầu không khí giữa hai người.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có âm thanh trong căn phòng im lặng.
"Chị quả thật không nghĩ tới, tên đó sẽ ra chiêu âm hiểm như vậy." Lý Nghiên nói.
Lâm Trạch ngồi một bên, uống một ngụm cà phê, nói: "Trong dự liệu. ”
Thẩm Kỳ ở một bên nghe nửa hiểu nửa không, chỉ nghe Lý Nghiên lại nói:
"Về sau sẽ không tiếp nhận Vương Tông Diêu nữa, loại đạo diễn hạng ba không có uy tín này, lúc trước nếu không phải xem hắn có năng lực đề cử giải thưởng Vạn Hoa, cần phải tốn hết tâm tư cùng hắn kéo quan hệ sao? Lần này hay rồi, ký hợp đồng ngay lập tức, nói với chị để thu hồi vốn! ”
Vương Tông Diêu chính là Vương đạo tối hôm qua, lần trước giải thưởng Vạn Hoa đề cử hai bộ phim, đồng thời mang theo một diễn viên kỳ cựu thăng chức ảnh đế. Thực lực không nói, bất quá, có thể làm cho một người đại diện kim bài lăn lộn trong giới giải trí tức giận đến mắng đạo diễn, khẳng định nhân phẩm không ra gì.
Thẩm Kỳ nhìn về phía Lâm Trạch, bữa tiệc kia quả nhiên có gì đó mập mờ.
Lâm Trạch an ủi cô: "Có một cơ hội." ”
Lý Nghiên muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài thật sâu, nói: "Ngày mai bộ phim này hơ khô thẻ tre(*), cậu điều chỉnh tốt một chút, chị sẽ chọn kịch bản. ”
(*) Có thể bạn đã biết: Ví với việc viết xong một tác phẩm hoặc làm xong một việc gì đó. Ở đây có nghĩa là đã quay xong phim, hết phần diễn.
Lâm Trạch: "Được rồi. ”
Đối thoại của họ tựa như bức thư mã hóa, có nơi thậm chí còn có code, sự tò mò của Thẩm Kỳ rất cao, nhưng cậu rất tự biết mình, lúc không nên nói chuyện giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Nghe như vậy, nói ngắn gọn chính là bị chơi xỏ, hiện tại không tìm được kịch bản tiếp theo. Cụ thể tình huống gì chúng cậu cũng không rõ, cũng không dám hỏi!
May mắn thay, sự xuất hiện kịp thời của hệ thống đã phá vỡ sự bối rối đơn phương của cậu -
"Xin chào, hôm nay số lượt xem so thời gian thực cộng thêm 10.000, lượt thích 7880, số lượt theo dõi 205, tuổi thọ của ngài còn 28 giờ, xin vui lòng nắm bắt thời gian."
Đúng rồi, hiện tại không phải là lúc thay người khác bối rối, cậu còn có một nhiệm vụ đòi mạng đây!
Thẩm Kỳ: "..."
Không phải cậu sợ, nội dung nhiệm vụ này thật sự quá đột ngột. Cậu căn bản không biết bắt đầu từ đâu!
Ôm đối tác của bạn, làm thế nào để ôm?
Hay nói thẳng: "Người anh em, ôm một cái." ”
Hoặc giả vờ nói: "Tôi rất ngưỡng mộ anh ah! Chúng ta hãy ôm một cái nhé! "Hoặc là, cố ý tạo ra chuyện ngoài ý muốn, giả vờ ngã xuống, ngôn chính danh thuận đâm vào trong lòng Lâm Trạch.
...... Quên đi. Thật không thực tế khi nghĩ về nó
Cậu cần bao nhiêu can đảm để làm những điều điên cuồng như này.
Có nhân viên gõ cửa, nói có chuyện quan trọng cần thảo luận, đi phía hướng của nữ chính của bộ phim.
Lâm Trạch có một buổi ra mắt thương hiệu vào buổi tối, hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Đồng thời, Thẩm Kỳ cũng nhìn ra, mỗi khi người khác nhắc tới tên nữ chính, Lâm Trạch sẽ nhíu mày. Thật sự ghét bỏ rõ cô.
Vì thế, Thẩm Kỳ được phái ra ngoài.
Nữ chính Cừu Lật - một diễn viên mới,trắng trợn tiến tổ, dáng dấp xinh đẹp, IQ và EQ bằng không. Vừa mới tham gia diễn một bộ phim, đã thay đổi mười mấy trợ lý, không phải ghét bỏ quần áo của người ta không tốt, thì chính là đâm chọc khêu khích, ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, dù sao đâu đâu cũng không vừa mắt.
Thấy không, nhìn thấy không phải chính chủ Lâm Trạch, lại ở một bên âm dương quái khí nói: "Sao lại là trợ lý của Lâm lão sư tới nha, có phải gọi nhầm người hay không? ”
Thẩm Kỳ nghe được một thân da gà nổi da gà, khá lắm, chuyện giả vờ ngã vào lòng Lâm Trạch đối với cô ta mà nói hẳn là rất đơn giản.
Nhân viên công tác đành giảng hòa: "Lâm lão sư một lát sẽ tham dự buổi ra mắt, cho nên đã đi nghỉ ngơi."
Khi nghe điều này, Cừu Lật liền tỏ thái độ: "Anh có nghĩa là gì? Ý anh là tôi nhàn rỗi, không có việc gì làm à? ”
Cảnh tượng hỗn loạn. Rất nhiều người vây quanh tham gia náo nhiệt.
Thẩm Kỳ ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ. Không có nghĩa là linh hồn muốn tham gia cuộc vui trong cơ thể cậu không có thiêu đốt, ngược lại đã đốt thẳng vào tới thiên cung.
Nhưng cậu không giỏi khuyên nhủ, cậu có bóng ma về việc khuyên nhủ.
Tính cách diễn viện tựa như lò xo, thay đổi theo đánh giá ngoài giới(*). Thẩm Kỳ nghĩ, nếu có người mắng cậu, cậu nhất định sẽ khổ sở, mất lòng tin, thậm chí không muốn cùng bộ phim này có quan hệ. Nhưng Lâm Trạch vẫn có thể bình tĩnh lại, thể hiện tốt nhân vật được giao cũng là rất khó có được.
(*) Có thể bạn đã biết: ý chỉ những người không trong giới giải trí, những người không cùng lĩnh vực.
Lâm Trạch ở vị trí trong lòng cậu lại tăng lên một tầm cao mới.
Bất quá cũng chỉ là một "Băng bự" với một trái tim mạnh mẽ.
Sự kiện buổi chiều còn 2 tiếng nữa. Thẩm Kỳ nhìn chỗ lái xe để lại cho cậu, chần chờ chỉ vào mình: "Tôi, tôi lái xe sao? ”
Không phải cậu không biết tốt xấu gì, chủ yếu bóng ma tối hôm qua quá lớn, hình ảnh quá đẹp, cậu nhất thời khó có thể quên.
Lâm Trạch nhíu mày, nói: "Vậy tôi lái?" ”
Lý Nghiên cũng nghiêng mắt về phía cậu.
Thẩm Kỳ lập tức lấy lòng nói: "Đừng! Tôi sẽ lái. ”
Hai người này cậu thật sự không thể trêu chọc được.
Cậu nắm tay lái, nhớ lại lúc thi lấy giấy phép lái xe của mình, vắt hết óc rốt cục khởi động thân xe, cũng không biết cậu chạm vào cái gì, trên kính trước xe đột nhiên dựng lên hai cây gậy nhỏ màu đen.
Không khí trong xe tĩnh lặng, Thẩm Kỳ đành phải xấu hổ cười cười, thu hồi cần gạt nước, nói: "Xin lỗi, chê cười. ”
Lý Nghiên tựa vào ghế sau xe, mỉm cười nói: