Xa xa, vừa nhìn thấy ba vị sư huynh không phục mình làm Chưởng môn kia, trong lòng Dữu Khánh liền âm thầm hừ lạnh.
Quả thực rất không nguyện ý để cho mấy vị này cũng liên quan đến bảo tàng động tiên, nếu thật sự tìm được thì người ta cũng đã xuất lực, chiếm bao nhiêu phần, phải nói rõ ràng?
Nợ nần sổ sách của ngoại nhân dễ tính toán được rõ ràng, người trong nhà thì không dễ làm rõ.
Đối với ba vị sư huynh này, hắn đều có đánh giá với mỗi người.
Nhị sư huynh thì là bốn chữ, ra vẻ đạo mạo!
Thất sư huynh, tên mập tự cho là lãnh khốc.
Cửu sư huynh, tự cho là kẻ Võ si cao ngạo.
Ba người tại trong lòng Dữu Khánh hết thảy gói gọn trong bốn chữ: Tự cho là đúng!
Còn có thể thêm hai chữ, phế vật!
Tiểu sư thúc đi tới bên cạnh đống lửa, quan sát một hồi tỷ thí, tại đó cười ha hả vỗ tay tán thưởng, tán dương ba người đánh không tệ.
Dữu Khánh thì ôm cánh tay trước ngực, "Xùy" một tiếng, vẻ mặt xem thường, cảm thấy tiểu sư thúc quá dối trá.
Hắn không rõ, tiểu sư thúc đối với hắn có chút không cao hứng thì lập tức không khách khí, đối với ba tên gia hỏa kia nhưng là rất ôn hòa, mỗi lần cho tiền thì khác biệt cũng rất lớn. Nói chung từ xưa tới nay hắn luôn luôn là kẻ nghèo nhất Linh Lung quan, là kẻ nhìn thấy người nào, con mẹ nó, đều là muốn xin cơm.
Trong âm thanh vỗ tay tán thưởng có chứa ý nhắc nhở dừng lại, ba vị đang tỷ thí rất nhanh thu quyền cước, dừng lại, dồn dập hướng tiểu sư thúc ôm quyền hành lễ, một bộ muốn nói đang bêu xấu vậy.
Nhưng vừa đối diện với ánh mắt Dữu Khánh, ba người lập tức từng người hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía khác.
Ngay cả một câu kiểu như 'Ngươi tại sao trở về rồi' cũng không hỏi, hoàn toàn chính là điệu bộ cũng không muốn làm bộ ở mặt ngoài nữa, chính là không phục, bất mãn, gặp mặt liền muốn trở mặt.
Nếu không phải từng bị tiểu sư thúc "Áp chế" qua trước đó thì trực tiếp có thể động thủ rồi, đánh không lại cũng phải đánh, đó không phải là tại sao một mực ngày đêm cần cù khổ luyện sao, chính là vì tìm một cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước đó!
Trước đây quan hệ cũng còn tạm được, ba kẻ lớn lúc trước đều còn rất nhường cho tiểu sư đệ, nhưng từ khi trao chức Chưởng môn cho Dữu Khánh thì sư huynh đệ liền trở mặt rồi.
Tiểu sư thúc nghiêng đầu ra hiệu đối với Dữu Khánh một cái.
Lúc này Dữu Khánh mới lấy tàng bảo đồ ra, đứng bên cạnh đống lửa, kêu gọi một câu, "Đều lại đây đi, có việc thương nghị."
Tiểu sư thúc di chuyển đến, thấy ba người kia vẫn bộ dạng phớt lờ như không có nghe thấy, lúc này sắc mặt trầm xuống, "Ba người các ngươi làm gì vậy, Chưởng môn có việc trọng yếu thương nghị cùng các ngươi."
Nhị sư huynh Cao Vân Tiết lạnh nhạt xem thường: "Hắn thì có thể có việc gì trọng yếu chứ?" Tuy là nói như vậy, nhưng chân vẫn đã đi động rồi, vẫn là di chuyển đến.
Thất sư huynh Nam Trúc và Cửu sư huynh Mục Ngạo Thiết cũng tụ tập đi qua.
Thể hiện rõ ra đều là cho tiểu sư thúc mặt mũi.
Kỳ thực tuổi của tiểu sư thúc cũng chỉ xấp xỉ với Mục Ngạo Thiết, khoảng ba mươi tuổi, còn không lớn bằng hai vị khác, Nam Trúc khoảng bốn mươi tuổi, Cao Vân Tiết không sai biệt lắm năm mươi tuổi rồi.
Chỉ là ba người đều phục tiểu sư thúc, không còn cách nào, mấy năm nay, mõi người đều là dùng tiền do tiểu sư thúc kiếm về.
Mỗi lần Tiểu sư thúc lên núi, đều phát tiền cho mọi người, nhân phẩm này là không thể chê.
Đợi cho bốn người đều đã đi đến trước mặt, Dữu Khánh mở bức họa kia ra, trước tiên để cho mọi người nhìn xem rõ ràng, sau đó đem bức họa gấp lại, đối diện đống lửa, lại lại lần nữa di chuyển hai cạnh, thẳng đến khi bắt được tám chữ kia, mới hỏi: "Có nhìn ra thứ gì không?"
Ba vị sư huynh hoài nghi, không rõ lí do, không có suy nghĩ gì trước, tự nhiên cũng không biết Dữu Khánh đang làm gì.
Còn là được tiểu sư thúc đưa tay chỉ tới từng chữ được bắt ra kia, ba người mới nhìn ra nội dung.
"Muốn được trường sinh, Đồng huyệt chi địa..." Ba người thì thầm đọc ra tiếng, từng người kinh nghi, kỳ thực xem không hiểu nhiều, nhưng đều nhìn hiểu được bốn chữ 'Muốn được trường sinh'.
Tiểu sư thúc hỏi: "Khi các ngươi hành tẩu trên giang hồ thì đã có từng nghe nói tới 'Tiểu Vân gian' không?"
Ba người đều sửng sốt, liên hệ với bốn chữ 'Muốn được trường sinh', nhị sư huynh Cao Vân Tiết chợt kinh hô: "Thứ này chẳng lẽ là 'Vân Đồ' trong truyền thuyết?"
Tiểu sư thúc nhìn về phía Dữu Khánh.
Dữu Khánh nhẹ nhàng ho một tiếng, "Đúng là 'Vân Đồ', nhưng không phải 'Vân Đồ' chân chính, 'Vân Đồ' chân chính đã tổn hại rồi, thứ này là phục chế. Vì lấy được thứ này, ta thiếu một chút đã mất đi tính mạng, còn không biết phí bao nhiêu tâm huyết mới khám phá ra được bí mật trong bảo đồ này..."
Sau đó hắn đem những ý nghĩ hoài nghi Quan Phong Dương cổ mộ chính là 'Đồng huyệt chi địa' mà bảo đồ nhắc tới nói ra, cuối cùng nói rõ ý đồ đến đây, "Lần này ta khẩn cấp gấp trở về, chính là muốn dẫn theo hai trợ thủ xuất sơn, cùng đi tìm kiếm nơi này. Nếu như thật sự có thể tìm được động tiên 'Tiểu Vân gian' trong truyền thuyết, tự nhiên là đại tạo hóa của Linh Lung quan ta, không biết hai vị nào nguyện ý cùng đi theo ta?"
Đột nhiên đập ra một cái kinh thiên tin tức lớn như vậy, ba vị sư huynh đều bị chấn kinh rồi, cũng đều hai mắt tỏa sáng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đều khó có thể tin, không nghĩ tới một cái Linh Lung quan nho nhỏ còn có cơ hội tham dự đến loại việc này, điều này cũng quá không Linh Lung quan rồi.
Sau khi lấy lại tinh thần, nhị sư huynh Cao Vân Tiết nói: "Vì sao phải cùng đi với ngươi? Việc này tự chúng ta đi tìm là được rồi, không muốn làm bạn cùng với tên tiểu nhân nhà ngươi!"
"Không sai."
"Ba sư huynh đệ chúng ta có thể làm được."
Dữu Khánh lập tức bừng bừng lửa giận, lập tức xoay người đối diện tiểu sư thúc, "Sư thúc, ngươi đã nhìn thấy chưa?"
Ngụ ý là, nhìn thấy hay không, đây là hậu quả ngươi bảo ta nói cho bọn họ biết.
Khuôn mặt Tiểu sư thúc cũng âm trầm xuống, mắt lạnh lẽo đảo qua ba người kia, "Chưởng môn này của chúng ta, tham tài hảo lợi, kỳ thực ta cũng nhìn hắn không vừa mắt, ta cũng không biết sư huynh vì sao phải chọn hắn làm chưởng môn!"
Vừa nghe lời ấy, Dữu Khánh mặt đen lại.
"Hiện tại, ta cuối cùng đã hiểu được. Hắn chỉ là tham tài hảo lợi, nhưng tại chuyện quốc gia đại sự thì không thiếu sót, đây mới là căn bản của đệ tử Linh Lung quan ta. Hắn biết rõ bản thân và các ngươi có ân oán, vẫn y nguyên không đề phòng với các ngươi, y nguyên đem bí mật trọng đại như thế thản nhiên nói cho các ngươi biết, trái lại các ngươi, quả thực khiến người sởn tóc gáy!"
Nghe được lời này, sắc mặt Dữu Khánh thả lỏng trở lại.
Lời nói nặng nề, lại tru tâm, ba người Cao, Nam, Mục lộ ra vẻ chột dạ, hơi có phần bối rối.
"Tự các ngươi nói đi, nếu như các ngươi là Chưởng môn Linh Lung quan, đụng phải đệ tử Linh Lung quan giống như các ngươi vừa rồi vậy, đáng sợ hay không đáng sợ?"
Cao Vân Tiết vội nói: "Sư thúc, chúng ta không phải có ý đó,
Dữu Khánh lập tức mắt trợn trừng, chỉa ngón tay nói, "Lão già kia, ngươi nói cho rõ ràng..."
Tiểu sư thúc đưa tay đè tay hắn xuống, cũng cắt đứt lời hắn nói, "Lão nhị, hắn có phải là tiểu nhân hay không là chuyện khác, ta hỏi ba người các ngươi một chút, nếu các ngươi âm thầm nắm giữ được bí mật trọng đại như thế, để tay lên ngực tự hỏi, có thể thản nhiên nói cho biết chúng ta biết hay không? Không cần nói đáp án cho ta, ở trong lòng tự trả lời với chính các ngươi là được. Ở trong lòng hỏi chính mình một chút, gặp phải sự việc tương tự, ai thích hợp làm Chưởng môn hơn!"
Ba người không có hé răng rồi, tựa hồ thật sự đang ở trong lòng tự hỏi.
Tiểu sư thúc lại nói: "Cũng không cần dông dài nữa, mâu thuẫn nội bộ môn phái chỉ nói ở bên trong, bây giờ là nói việc xuất sơn, là việc ở bên ngoài, trước hãy bỏ xuống ân oán nội bộ. Cần hai người làm rõ được chuyện trong và ngoài, ai nguyện ý đứng ở lập trường bản môn đệ tử cùng theo Chưởng môn đi một chuyến này?"
Ba người lại là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, kỳ thực đối với việc tầm bảo đều có hứng thú mãnh liệt, nhưng không bỏ xuống được phong thái.
Xem dáng vẻ của bọn hắn, tiểu sư thúc lắc mình bay qua đống lửa, rơi xuống tại trên bậc cấp đại điện, bước nhanh tiến vào bên trong điện.
Một lúc sau trở ra, lại đến trước mặt mấy người, trong lòng bàn tay xòe ra ba cục giấy, "Bắt thăm!"
Ba người nhìn nhau, do do dự dự.
Tiểu sư thúc lại thúc dục một tiếng, "Nhanh lên một chút."
Lúc này ba người mới đưa tay, từng người chọn lấy một cục giấy vào tay, sau khi mở ra, cùng nhau nhìn xem nội dung, ngay cả Dữu Khánh cũng nhịn không được vươn đầu tới nhìn xem trên đó viết cái gì.
Kỳ thực cũng không có viết gì, trên ba trang giấy, có hai tấm phía trên có chấm mực, một tờ để trống.
Thất sư huynh Nam Trúc và Cửu sư huynh Mục Ngạo Thiết bắt được thăm có mực, nhị sư huynh Cao Vân Tiết cầm đến thăm trống.
Như vậy rất đơn giản dễ hiểu rồi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết xuất sơn, Cao Vân Tiết lưu thủ.
Tiểu sư thúc kết luận cuối cùng, "Quyết định như vậy đi, Lão Thất và lão Cửu bồi lão Thập Ngũ đi một chuyến. Đừng đứng tại đây chướng mắt nữa, thừa dịp ban đêm, đều thu dọn đồ vật đi thôi."
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng thời chắp tay lĩnh mệnh, sau đó xoay người rời đi.
Dữu Khánh cũng xoay người chuẩn bị đi, một đường phong trần mệt mỏi, cũng muốn tắm rửa một cái.
Còn lại một mình lão nhị Cao Vân Tiết, cầm một tờ giấy trắng trong tay, muốn nói lại thôi, kỳ thực ông ta muốn tranh thủ một chút, thí dụ như Lão Thất cùng lão Cửu đều là tu vi Sơ Võ cảnh giới, ông ta là Thượng Võ cảnh giới, nếu ông ta xuất sơn thì càng thích hợp hiệp trợ Dữu Khánh.
Nhưng mà loại lời nói này lại nói không nên lời, một mực do dự, cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng tiểu sư thúc rời đi yên lặng hóa thành một hơi thở dài ra, không còn cách nào, đã chấp nhận rồi...
Tắm rửa xong, vừa đi ra ngoài, Dữu Khánh liền nhìn thấy tiểu sư thúc đứng chờ ở cửa gian phòng mình.
Sau khi hai người đi vào, Dữu Khánh cười trêu chọc một câu, "Lần này ngươi trở về, e đã cho bọn họ không ít tiền đi?"
Tiểu sư thúc: "Tiền ta cho bọn hắn là tiền của ta, liên quan rắm gì đến ngươi?"
Dữu Khánh cười ha hả, "Việc ngươi làm không công bằng, nặng bên này nhẹ bên kia, lúc trước mỗi lần cho bọn hắn một lần chính là hàng trăm lượng, mà ta thì sao chứ, giống như đánh đuổi tiểu hài tử vậy."
Tiểu sư thúc cười nhạt, "Vậy ngươi làm sao không nói một thân tu vi này của ngươi là tiêu phí bao nhiêu tài nguyên chồng chất ra, trong mấy người sư huynh đệ các ngươi, tài nguyên tu luyện đều dốc hết lên người ngươi, tuổi của bọn họ đã một đống rồi, tu vi còn không bằng ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ sao? Đồng môn đệ tử, dù sao bọn họ cũng phải được một phần đi, tối thiểu cũng phải được thoải mái đi? Lại nói, người mà hơn mười vạn lượng đều có thể tùy tiện vung ra ngoài còn tính toán mấy lượng bạc đó làm gì?"
Dữu Khánh nhấc tay, "Ngừng! Ngươi cứ đánh rắm đi, đừng có nhắc tới việc này với ta nữa!"
Vừa nhắc tới chuyện hơn mười vạn lượng kia, hắn lập tức đau lòng đến mức không muốn nhớ tới, phải nỗ lực tự nhủ với chính mình, sự việc đã qua rồi.
Tiểu sư thúc kỳ thực vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi hắn một chút xem làm sao có được nhiều tiền như vậy, rất kinh ngạc với năn glực kiếm tiền của tên này, mới đi ra ngoài bao lâu a, đã có thể kiếm đến hơn mười vạn lượng bạc, đó cũng không phải là số lượng nhỏ, với y thì cần phải bao nhiêu năm mới có a.
Then chốt là, đứa kia còn phải bận rộn với việc càng trọng yếu hơn, thí dụ như đi thi.
Nhưng mà Dữu Khánh đã thể hiện ra dáng vẻ chó chết như muốn thổ huyết, chết sống không chịu nhắc tới việc này.
Y tạm thời cũng tìm không được cơ hội thích hợp để hỏi nhiều hơn, chỉ có thể trước dặn dò chính sự, "Ta nhắc nhở ngươi thêm một lần, lần xuất môn này, không quản các ngươi tại trong môn có cái ân oán gì, đã đi ra bên ngoài thì đều chính là người mình. Tu vi của ngươi cao hơn bọn họ, lại là Chưởng môn, lần này nếu đã dẫn bọn họ đi ra ngoài, vậy thì phải giúp cho bọn họ từng người sống tốt mang về tới. Linh Lung quan chúng ta không thể ít đệ tử hơn nữa rồi, một người đều không thể thiếu. Không quản ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cần phải có lòng dạ này, cũng là trách nhiệm của người chưởng môn là ngươi đây!"
Dữu Khánh bị y nói làm cho hơi có xúc động, lại cố ý bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn, "Mỗi đời đều thích đọc loại kinh này, được rồi được rồi, ta đã biết rõ rồi."
Sau khi thay đổi y phục sạch sẽ, hắn lại từ trong đống quần áo bẩn lôi ra một quyển tranh chữ, chính là Phong Trần kiếm quyết, trực tiếp ném cho tiểu sư thúc, "Trời không biết gió mưa, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì đó không về được, ngươi không ngại nhìn xem, thứ này hẳn là thứ tốt."