Tam động chủ không trả lời, tiếp tục hỏi: "Có biết vì sao Địa Mẫu thu Chung gia hai nữ làm đồ đệ?"
Hồng Đằng thẹn thùng đáp: "Tiểu yêu nghèo thủ một góc khu vực trong núi, không có năng lực hiểu rõ thiên hạ, tiểu yêu không biết, còn thỉnh Tam gia thứ tội."
Tam động chủ bình tĩnh nói: "Không có ý trách tội ngươi, dựa vào năng lực của ngươi cũng không thể quan tâm quá nhiều, nhưng với động tĩnh của Ty Nam phủ thì Thiên Lưu sơn vẫn luôn luôn có theo dõi sát sao. Địa Mẫu cũng không phải là vô duyên vô cớ thu đồ đệ, tại trước lúc thu đồ đệ có nô bộc nhà ai đó không biết lai lịch liều mạng xông vào sơn môn Ty Nam phủ, sau đó không biết vì sao, người của Ty Nam phủ lại đem hắn mang vào.
Về sau lại, chính là ngươi nghe nói, Địa Mẫu xuất sơn, đi đến Chung gia, thu hai nữ nhi Chung gia làm đồ đệ.
Sau kinh kiểm chứng, kẻ liều mạng xông vào sơn môn Ty Nam phủ kia chính là một hạ nhân của Chung gia. Nói cách khác, nhìn từ tiền căn hậu quả đến xem, là Chung gia chủ động liên hệ với Ty Nam phủ trước, sau đó mới có Địa Mẫu tìm đến Chung gia thu đồ đệ. Chỉ là một thương nhân kinh thành, xem như là phú thương thì như thế nào, ngươi cảm thấy dựa vào gì có thể kinh động Địa Mẫu tự mình đăng môn?"
"Cái này. . ." Hồng Đằng kinh nghi bất định, thử trả lời: "Trên đời này, sự việc có thể khiến Địa Mẫu cảm thấy hứng thú e rằng không nhiều, với chức trách của Ty Nam phủ, lẽ nào có liên quan với tiên gia động phủ?"
Tam động chủ gật đầu: "Có thể làm Sơn đại vương một phương, vẫn không tính ngốc. Bên phía Thiên Lưu sơn cũng suy đoán như vậy, cho nên mới điều động toàn bộ lực lượng có thể điều động theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Ty Nam phủ, nhưng một mực chưa phát hiện thấy Ty Nam phủ có động tác gì. Thẳng đến khi truyền ra tin tức linh sủng của Loan châu Châu mục gả cho ngươi, tại dưới ánh mắt Thiên Lưu sơn quan tâm chăm chú mới phát hiện thấy dị thường, phát hiện có người của Ty Nam phủ cải trang bí mật ra vào."
"..." Hồng Đằng vô cùng lo sợ, không biết vị này đến tột cùng muốn nói việc gì, tựa hồ mơ hồ đoán được một chút vị này muốn nói cái gì.
Tam động chủ nhìn chăm chú gã ta, "Ngươi còn cho rằng Loan châu Châu mục Lữ Khai mời ngươi hỗ trợ, sau đó mời ngươi dự tiệc đáp tạ là chuyện bình thường sao?"
Hồng Đằng hầu kết rung động, gian nan nói: "Ý của Tam gia là, đây là bố cục của Ty Nam phủ lập ra?"
Tam động chủ: "Rất hiển nhiên, đã thăm dò được sở thích của ngươi, những gì đã làm trước đó chính là vì để ngươi trông thấy 'Minh Nguyệt’ mà không khiến người hoài nghi."
Hồng Đằng nghiến nghiến răng, "Là tiểu yêu bị ma quỷ ám ảnh, Tam gia yên tâm, việc nạp thiếp, tiểu yêu sẽ tìm lí do từ chối."
Tam động chủ tựa ở lưng ghế dựa, khoát tay áo, "Ta tới đây không phải để làm hỏng chuyện tốt cảu ngươi. Trúng phải Mỹ nhân kế rồi cũng không sao, mỹ nhân cứ việc thoải mái nhận lấy. Với loại chuyện này, 'Minh Nguyệt' kia cũng là thân bất do kỷ, huống hồ Ty Nam phủ đại khái sẽ không cần phải nói cho nàng ta biết sự thật. Ngươi đã quan tâm sai trọng điểm, Hồng Đằng, ngươi không có nghĩ một chút vì sao Ty Nam phủ lại nhằm vào ngươi sao?"
Hồng Đằng thoáng sửng sốt, sợ hãi cả kinh hỏi: "Chẳng lẽ là nhằm vào 'Quan Phong Dương cổ mộ'? tại Kiến Nguyên sơn trừ nó ra, tựa hồ cũng không có gì đáng giá để Ty Nam phủ bỏ ra công phu như thế. Chỉ là, cổ mộ này năm đó không phải đã bị Ty Nam phủ lục soát vơ vét một lần rồi sao?"
Tam động chủ: "Đây chính là nguyên nhân ta tự mình tới đây tìm ngươi. Không ai biết Ty Nam phủ có phải nhằm vào cổ mộ hay không, có phải là vùng Kiến Nguyên sơn này còn có thứ gì là chúng ta không biết rõ hay không? Cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể đả thảo kinh xà. Việc nạp thiếp ngươi cứ tiếp tục, làm bộ như cái gì cũng không biết, cần ngoài thả lòng bên trong chăm chú, phải mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm những người Ty Nam phủ kia, xem bọn hắn đến tột cùng muốn làm gì."
Hồng Đằng: "Tam gia yên tâm, ta đã minh bạch rồi. Chỉ là. . . Một khi có biến, lực lượng của Kiến Nguyên sơn tiểu yêu e rằng chống không lại Ty Nam phủ."
Tam động chủ: "Không có gì phải sợ, Đại thánh đã tới rồi, đang tại phụ cận trầm tĩnh quan sát."
"A!" Hồng Đằng kinh hô, lần này thật sự là chấn kinh rồi, không nghĩ tới nhân vật số một Yêu giới cũng đã tới đây, lập tức khẩn trương vô cùng, "Đại thánh ở đâu, cho phép tiểu yêu tiến đến bái kiến!"
Tam động chủ: "Không cần làm chút tục lễ đó. Thời điểm này, Đại thánh sẽ không dễ dàng lộ diện, khi nào bằng lòng gặp ngươi, ngươi tự nhiên có thể gặp được, không cần cưỡng cầu."
"Vâng." Hồng Đằng đáp lại, chợt nghĩ đến Yêu giới Đại thánh ở sau lưng mình nhìn chằm chằm, bỗng thấy nơm nớp lo sợ.
Tam động chủ lại hỏi, "Đã tới những khách nhân nào, Địa Hoang nguyên, U Nhai và Ân quốc có người liên quan tới không?"
Hồng Đằng trầm mặc lặng lẽ suy nghĩ một hồi, đáp: "Khách nhân tới không ít, đa số đều là Loan châu cảnh nội, không có nghe nói có người của Địa Hoang nguyên và U Nhai, trái lại Ân quốc 'Bích Hải Thuyền Hành' khai Phụ (xây dựng bến cảng) tại bờ biển phụ cận, có người tới chúc mừng. Ý của Tam gia là. . ." (Phụ: cảng/ thành phố biển/trung tâm giao dịch)
"Thật đúng là trùng hợp, thật biết chọn địa phương, đúng lúc chạy tới nơi này khai Phụ rồi!" Tam động chủ một tiếng hừ lạnh, "Không ngoài dự liệu, không chỉ mình Thiên Lưu sơn ta nhìn chằm chằm Ty Nam phủ, Ân quốc Đại Nghiệp ty e rằng cũng đã phát hiện thấy tình trạng tương tự. Địa Hoang nguyên và U Nhai trái lại nhất quán thanh tịnh không cuốn vào những sự tình này. Xem ra, e rằng không chỉ Đại thánh đã tới, chỉ sợ Địa Mẫu và Địa Sư cũng đã quang lâm."
Hồng Đằng á khẩu không trả lời được, bị hù dọa quá mức, không nghĩ tới mình nạp cái thiếp lại kinh động nhiều nhân vật đỉnh cấp Tu Hành giới như vậy, lần này thật sự không biết là phúc hay là họa rồi.
Nhìn bộ dáng của gã ta, biết rõ gã ta sợ hãi, Tam động chủ trấn an: "Không cần sợ hãi, trừ phi sự tình lộ rõ ra sự thật, trừ phi đến tình trạng cần phải bọn họ xuất thủ tranh đoạt, bọn họ mới có khả năng lộ diện. Không có khả năng ngay cả sự tình còn chưa có rõ ràng, liền sẽ vì một sự việc chưa xác định mà nhảy ra đánh nhau dữ dội. Cho nên việc ngươi làm lần này rất trọng yếu. Nếu làm tốt, Đại thánh tự nhiên sẽ có trọng thưởng!"
"Vâng." Hồng Đằng mặt ngoài cung kính đáp lời, trong lòng mệt mỏi, lại bất đắc dĩ, không nghĩ tới mình sẽ bị cuốn vào loại phá sự tình này.
Cuối cùng, Tam động chủ đứng lên đi ra mấy bước, lại đột nhiên nói: "Đúng rồi, tình huống trong cổ mộ kia như thế nào rồi?"
Hồng Đằng cẩn thận đi theo bên cạnh, bẩm báo: "Không dám giấu giếm Tam gia, tiểu yêu cũng không rõ lắm. Năm đó Ty Nam phủ chạy đi vào dày vò
Về sau người của Thiên Lưu sơn cũng tới, dẫn dắt bầy yêu Kiến Nguyên sơn đi xuống lục soát một chuyến, lúc đó tiểu yêu cũng ở trong đó, tận mắt nhìn thấy lại tạo ra rất nhiều thương vong.
Nơi đó giống như mê cung, yêu tà đáng sợ, mượn địa khí sinh sôi, giống như giết không dứt. Lúc đó, sau khi dò xét qua một lần, vị chủ sự đến từ Thiên Lưu sơn từng cân nhắc đến việc triệt để quét sạch Tà nguyên dưới mặt đất kia. Bởi vì những yêu tà kia không dám gặp ánh nắng, biện pháp tốt nhất chính là đẩy ngã cả tòa núi lớn, sau đó khai quật mặt đất, để cho ánh nắng chiếu vào." (Tà nguyên: nguồn gốc sinh ra yêu tà)
Tam động chủ gật đầu, "Vị chủ sự mà ngươi nói tới chính là Nhị động chủ. Việc này ta có nghe Nhị ca nói qua, quả thực từng có cân nhắc như vậy, nhưng khối lượng công việc quá lớn, chỉ riêng việc muốn mở ra tòa núi kia cũng đã không biết phải tốn bao nhiêu năm thời gian, càng không nói tới khai quật sâu vào trong lòng đất, không thể không xóa bỏ."
Hồng Đằng: "Thì ra là Nhị gia, là tiểu yêu mắt vụng về. Không sai, về sau cân nhắc đến việc đám yêu tà kia cũng không dám đi ra ngoài gặp ánh sáng, liền xóa bỏ rồi, chỉ là dùng tảng đá đem lối vào đã bị đào ra kia phong kín lại mà thôi. Bởi vì tiểu yêu từng đi vào, biết rõ tình hình bên trong thật sự đáng sợ, cho nên sau khi tiểu yêu chấp chưởng Kiến Nguyên sơn thì cũng không có đi vào lại để kiểm tra, vì vậy không rõ ràng lắm bên trong đến tột cùng như thế nào rồi."
Địa phương mà có thể khiến Yêu tu nói ra là "Yêu tà", có thể thấy quả thực là một nơi tà môn.
Tam động chủ chắp tay lặng im một hồi, chợt tự nói thầm một câu, "Trong mộ còn có thể có thứ gì? Lần này Ty Nam phủ tới, sẽ có liên quan cùng nơi đây sao?"
...
Trời còn chưa sáng, còn đang nửa đêm, Loan châu Mục phủ vẫn đang bận rộn.
Bên trong một gian tiểu viện, có hai người khiêng một cái rương lớn tiến vào, trực tiếp tiến vào chính sảnh.
Bên trong chính sảnh cũng có hai người đang chờ.
Một người thân mặc hắc y, thân hình gầy gò, trên mặt gầy đến mức gần như không có thịt, khiến người ta có cảm giác như là bộ xương, màu da ám trầm, địa vị tại Ty Nam phủ không tầm thường, chấp chưởng Tiền ty, tên là Mông Phá.
Có một người khác chính là Ty Nam phủ hành tẩu, từng tham dự hộ tống Liệt Châu sĩ tử vào kinh thành đi thi - Kim Hóa Hải.
Tại trước mặt Tiền ty tiên sinh của Ty Nam phủ, Kim Hóa Hải tự nhiên là tất cung tất kính.
Trông thấy khiêng tiến vào là cái rương gỗ được sơn phết, mặt trên còn buộc dây đỏ thắt hoa thắt nơ, hiển nhiên chính là đồ cưới đưa tới Kiến Nguyên sơn, Kim Hóa Hải có chút nghi hoặc, không biết có ý gì.
Mông Phá hất hất cằm, thanh âm trầm thấp, "Mở ra."
Cái rương hạ xuống, hai người khiêng rương nhanh chóng cởi ra dây chằng dây buộc, mở nắp rương ra, lộ ra các loại đồ dùng vàng bạc ở bên trong.
Mông Phá hỏi: "Có biết đây là cái gì không?"
Kim Hóa Hải chần chừ hỏi lại: "Đồ cưới đưa vào núi?"
Mông Phá lại hướng về phía cái rương hất hất cằm, "Nhấc lên."
Hai người khiêng rương lập tức lại khiêng cái rương kia lên, Mông Phá phất tay tại mặt bên cái rương đập vang "Thùng thùng đông" ba tiếng.
Kim Hóa Hải còn đang nghi hoặc, chợt nghe phía dưới rương truyền đến một tràng âm thanh sột sộ soạt soạt, vật phẩm trong rương bỗng nhiên trầm xuống một mảng lớn, mà phía dưới rương thì đột nhiên rơi xuống một gã hắc y nhân, ngay tại chỗ lăn lộn đến một bên, đứng lên, trên tay còn cầm lấy một tấm ván.
"Có hiểu chưa?" Mông Phá hỏi.
Đã biểu thị rõ ràng minh bạch như thế, đơn giản chính là phía dưới rương có thể giấu người, Kim Hóa Hải làm sao còn có thể không hiểu, gật đầu nói: "Thuộc hạ đã hiểu rồi."
Lúc này Mông Phá mới phất phất tay, ra hiệu cho ba người kia lui xuống. Sau khi bên trong phòng không còn người khác, y mới nói: "Ta cũng sẽ vào núi, kỳ thực ngươi là phụ, ta là chính. Lần này ta chính là ẩn giấu tại trong cái rương đặc chế này để đi vào, có một nhóm người sẽ đi vào theo cách giống như ta."
Dáng vẻ Kim Hóa Hải như rịn cả mồ hôi, nói: "Sao có thể để tiên sinh bị ủy khuất như thế."
Mông Phá nhấc tay đình chỉ, "Ngươi cho rằng các ngươi cải trang thành người đưa đồ cưới vào núi là có thể giấu giếm được con mắt người có ý sao? Bên này có bao nhiêu người đưa đồ cưới, vào núi có bao nhiêu người, người ta sẽ nhìn chăm chú sát sao, các ngươi khó có thề làm được gì. Sau khi vào núi, trên đường đưa đồ cưới, tìm đến cơ hội thích hợp thì người giấu tại trong rương sẽ rơi xuống và ẩn núp ngay tại chỗ. Các ngươi ở ngoài sáng thu hút sự chú ý của bọn họ, yểm hộ cho phía bên ta hành động."
"Vâng." Kim Hóa Hải đáp ứng, sau đó lại chần chừ hỏi: "Không phải để cho thuộc hạ tùy thời đi cổ mộ tìm kiếm sao?"
Mông Phá: "Cổ mộ, chúng ta năm đó đều đã đi vào điều tra qua, bên trong yêu tà hoành hành, hành động bất tiện. Chủ yếu nhất chính là, lần này nhân thủ của chúng ta không đủ, không có biện pháp giống như năm đó phát động một số đông nhân mã tiến vào chiếm đóng và lộ liễu làm việc.
Còn có một điểm cũng khác với năm đó, năm đó chính là vì đi vào tìm quan tài, tìm vật bồi táng, xem xét tại trong địa cung có khả năng có sơ hở gì, lần này nhất định cần phải tra xét kỹ.
Nhưng bên trong địa cung yêu tà quấy rầy quá dữ, chỉ là đối phó với những yêu tà kia đã là rất phiền phức, huống hồ chúng ta còn không đủ nhân thủ, muốn an tâm tra xét kỹ e rằng quá sức.
Cho nên, ngươi phải tùy thời an bài nhân thủ đi cổ mộ tìm kiếm, bọn họ nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào các ngươi, đem bọn họ dụ dỗ đi vào, để cho lực lượng của bọn họ đi vào trước dọn dẹp đường giúp chúng ta. Đợi cho bọn hắn hạ thấp đi sự quấy nhiễu trong cổ mộ, hãy để cho bọn hắn minh bạch mình đã bị lừa, đợi khi bọn hắn đều đã rút đi, đều nhìn chằm chằm theo ngươi rời đi, phía bên ta mới bắt đầu dẫn người đi vào."
Kim Hóa Hải bừng tỉnh đại ngộ, "Thuộc hạ đã minh bạch rồi. Tiên sinh, lần này chúng ta đi vào vẫn là tìm 'Vân Đồ' sao?"
Mông Phá: "Không nên hỏi, đừng hỏi!"
"Vâng." Kim Hóa Hải thúc thủ khom người.