Bán Tiên

Có chỗ dựa vào


trước sau

Một bên Kiến Nguyên điện, có sân thượng, trên sân có một bạch y nam tử, một tay phe phẩy chiết phiến, một tay vuốt chòm râu dê, nhìn rất có dáng vẻ thư sinh, chỉ là trong mắt thường xuyên hiện lên nét lạnh lùng.

Đây là Kiến Nguyên sơn Chưởng Mục yêu, trên dưới xưng là Đại Chưởng Mục, chấp chưởng Quan sơn, các loại sự vụ như canh gác dò xét.

Một gã tiểu Chưởng Mục thì thầm nói nhỏ bên tai y một lúc, sau đó bạch y Đại Chưởng Mục phất tay ra hiệu cho nó lui ra sau, mình cũng xoay người rời đi, tiến vào bên trong Kiến Nguyên điện.

Bên trong Điện, hai gã tiểu yêu đang tại giúp Hồng Đằng chỉnh đốn xiêm y ngày Đại hỉ, bình trên luận dưới.

Đi tới đây, đại Chưởng Mục hất đầu ra hiệu, hai gã tiểu yêu nhanh chóng lui xuống, y tại bên tai Hồng Đằng hạ thấp giọng nói: "Trong nhóm khách mừng ngày hôm qua, trong nhóm người nói là muốn tại Loan châu mở Ngô thị Kim phô kia, có một người tiếp xúc với người của Bích Hải Thuyền Hành. Phía dưới báo cáo, hai bên thoạt nhìn là sáng sớm ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng xem thần sắc nói chuyện thì hẳn phải là người quen."

Hồng Đằng hơi chút trầm mặc, hỏi: "Hai bên có quan hệ gì? Là một nhóm sao?"

Đại Chưởng Mục: "Không rõ ràng lắm."

Hồng Đằng: "Tìm Thiên Lý lang, lập tức truyền tin cho người quen phía bên kinh thành, nhờ bên kia hỗ trợ tra xét xem tại Kinh thành có phải có Ngô thị chuyên môn mở Kim phô(tiệm vàng) hay không, có mấy người trên như vậy hay không, và có phải có phái người đến Loan châu mở rộng buôn bán Kim phô hay không."

Đại Chưởng Mục hơi chần chừ nói: "Đại vương, chỉ để cho Thiên Lý lang chỉ vì một chuyện này mà đi kinh thành một chuyến thì tiêu tốn hao không ít, ngoài ra nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể có kết quả trở về. Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, quản hắn thật hay giả, chỉ cần hắn đưa lên hạ lễ hàng thật giá thật là được, về sau tiễn khách, xong việc cùng lắm thì không tiếp tục qua lại là được."

Hồng Đằng suy nghĩ một chút, cảm thấy có một số việc vẫn là nên để cho tên gia hỏa này biết rõ một ít, nếu không sẽ không dễ làm việc, lúc này ngoắc tay, ra hiệu cho y ghé tai sát tới, nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói: " Tam gia Thiên Lưu sơn đã giá lâm, mang đến trọng yếu việc chẳng ra gì, lần hôn sự này là ta bị người trù tính..."

Qua một phen nói nhỏ, vẻ mặt đại Chưởng Mục khiếp sợ, thần sắc cũng càng thêm trở nên nghiêm trọng.

Sau khi cho biết đại khái nguyên do, ngón tay Hồng Đằng chọc chọc vào ngực y, trầm giọng nói: "Lần này không cần sợ tốn tiền, lập tức đi làm đi. Ta nói lại lần nữa, trên núi có mắt và lỗ tai đều phải mở to hai mắt, vểnh hết tai lên cho ta, đem mỗi người đều nhìn chăm chú vào, tin tức lớn nhỏ gì đều tùy thời báo cho ta biết, quyết không thể xuất hiện sai sót, nếu không tính mạng của ngươi, ta sợ là khó giữ được!"

"Vâng!" Đại Chưởng Mục chắp tay lĩnh mệnh, đã biết sự tình nghiêm trọng, biết rõ nên làm như thế nào rồi, không dám tiếp tục có chút lười biếng, nhanh chóng chạy đi bố trí.

Bên ngoài Khách viện, Hữu Lăng La với hai gã hộ vệ cùng đi theo bước chậm tại trên đường mòn trong núi, thảnh thơi ngắm sơn cảnh, thỉnh thoảng dừng chân cúi người nhìn kỹ hoa dại tươi đẹp không biết tên ở bên đường.

Đến lúc mặt trời mọc thì Mạnh Vi xuất hiện, bước nhanh lên trên, đuổi tới bên người Hữu Lăng La, hạ thấp giọng nói: "Tiên sinh, đã dò xét được, người lúc trước tiếp xúc cùng Ngưu Hữu Khánh là người của Kim phô Ngô thị nào đó tại Cẩm Quốc kinh thành, nói là chuẩn bị mở rộng kinh doanh Kim phô đến bên này."

Hữu Lăng La hơi suy tư một chút, chậm rãi nói: "Cẩm Quốc kinh thành, trong mấy nhà kinh doanh Kim phô là có Ngô thị, không biết có phải cùng một nhà hay không. Nếu phải, phía sau Ngô thị thế nhưng là đứng ở bên đối lập với Ứng Tiểu Đường, làm sao dám quấn vào một khối với A Sĩ Hành? Nếu như nói không phải, vậy còn có Ngô thị nào có thực lực nhảy ra kinh thành tới địa bàn Loan châu tranh đoạt sinh ý?"

Mạnh Vi: "Có lẽ thực sự là ngẫu nhiên gặp gỡ tùy tiện nói mấy câu đi."

Hữu Lăng La: "Không quản có phải hay không, sắp xếp hai người nhìn chằm chằm vào."

"Được." Mạnh Vi đáp ứng.

Hữu Lăng La: "Ngưu Hữu Khánh đang làm gì?"

Mạnh Vi: "Mấy người cùng nhau đi dùng cơm sáng rồi. Người của chúng ta nhân cơ hội kiểm tra cây gậy gỗ ba người mang theo, bên trong quả nhiên có giấu vật, cất giấu ba thanh kiếm, còn có chút đồ linh tinh không biết là thứ gì."

Hữu Lăng La kỳ quái: "Cái gì gọi là linh tinh không biết thứ gì?"

Mạnh Vi: "Không dám phá vỡ gậy gỗ, sợ không thể phục hồi nguyên dạng sẽ bị phát hiện, chỉ có thể cách gỗ điều tra, cảm giác bên trong còn có vật gì đó từng cây từng cây, cũng không biết là thứ gì."

Hữu Lăng La vuốt chòm râu nói: "Nhìn kỹ vào."

Kiến Nguyên sơn đãi khách có phân chia cao thấp sang hèn, khách nhân chủ yếu tương tự như Hữu Lăng La là có bữa cơm sáng xa hoa, chủ nhân cũng sẽ bồi tiếp, về phần những tùy tùng như Dữu Khánh thì chỉ là tùy tiện cung cấp một nơi ăn cơm tập thể.

Không có người tiếp đãi, dù sao tới cũng có ăn, ăn xong lau miệng bỏ đi cũng không người nào quản.

Sư huynh đệ ba người ăn xong, Dữu Khánh ra hiệu cái ánh mắt liền đồng thời động thân rời đi, đám cu-li cùng đi cũng lục tục có người cùng đứng lên theo.

Trên đường trở về viện, Dữu Khánh tìm đến một tiểu yêu đứng ở bên đường phụ trách giải đáp, chỉ đường cho khách nhân, dò hỏi: "Chúng ta vừa tới Kiến Nguyên sơn, có thể đi dạo vòng vòng ngắm cảnh được không?"

Tiểu yêu nhìn nhìn cách ăn mặc của những người này, trong lòng có phần rất không nguyện ý trao đổi, nhưng mà hiện tại là ngày đại hỉ của Đại vương, bên trên cũng đã dặn dò, người tới đều là khách, lmiễn cưỡng nặn ra nét tươi cười nói: "Đi một chút nhìn xem thì được, nhưng mà không thể tự tiện xông, nhà cửa, môn đình, nhà cửa, động quật cùng với những nơi có người thủ vệ thì chưa được cho phép đều không được tự tiện vào, nhìn xem sơn sơn thủy thủy thì không sao."

Nói trắng ra là, ngoại trừ một ít sơn sơn thủy thủy cùng nơi bọn họ ăn ở, những nơi khác bọn họ một mực không được tiến nhập.

Đối với Dữu Khánh mà nói, đã xác nhận có thể đi lại giữa sơn sơn thủy thủy cũng đã đủ rồi.

Cảm ta đối phương đã giải thích nghi hoặc, xoay người rời đi, kết quả phát hiện đám cu-li kia vẫn còn đi theo bên cạnh, liền kêu lên, "Không cần cứ đi theo chúng ta, các ngươi cũng đã nghe được, muốn chạy đến đâu nhìn xem thì cứ đi xem đi, khó có được một lần tới đây, không nên bỏ lỡ."

Ném xuống lời nói xong liền kêu gọi hai vị sư huynh đi nhanh, ba người trước tiên về khu viện đặt chân, chui vào gian phòng của mình, đóng cửa lại,

cũng trực tiếp cài then cửa.

Nhìn bộ dáng của hắn liền biết có việc, giọng Nam Trúc còn chưa khôi phục bình thường, còn có chút khàn khàn, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"

Dữu Khánh cũng hạ thấp giọng nói: "Ta tính đi ra ngoài một chút, nơi đây cách cổ mộ đại khái cũng chỉ khoảng mười lăm dặm đường, dù cho theo sơn đạo đi tới, có khoảng nửa canh giờ cũng đủ rồi. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, dứt khoát hôm nay đi dò xét tìm tòi xem sao."

Nam Trúc hơi kinh, "Không phải chứ, cứ như vậy ban ngày ban mặt đi thẳng đến cổ mộ sao?"

Dữu Khánh hai tay đè đè xuống, "Không nên khẩn trương, ngoại trừ chúng ta. . ."

Lời nói mới phân nửa, bên ngoài đã truyền đến âm thanh gõ cửa rầm rầm, cũng có tiếng người gọi, "Đầu lĩnh, các ngươi đang làm gì vậy, mở cửa a."

Dữu Khánh quay đầu lại la lớn: "Đều chờ ở bên ngoài cho ta, ba lĩnh đội chúng ta đang nói chuyện."

Người bên ngoài lại gọi, "Nói chuyện gì phải tránh chúng ta nha? Có chuyện gì tốt không dẫn theo chúng ta, chúng ta nhưng không đồng ý a."

Lập tức có mấy người cùng kêu gào theo, "Đúng, chúng ta không đồng ý."

Dữu Khánh lập tức mắng, "Nói chuyện người lớn nha, đừng ầm ĩ, ở bên ngoài đợi một chút đi, một chút là xong ngay." Tiếp đó liền không quản tới bên ngoài kêu gọi nhao nhao, ra hiệu cho hai vị sư huynh tiếp tục thảo luận chuyện của mình.

Bên ngoài ầm ĩ không ngừng, Nam Trúc ít nhiều lo lắng, "Ta trước đến giải thích một chút."

Dữu Khánh phất tay cản lại, "Đừng quản bọn hắn, bọn hắn có bản lĩnh thì phá cửa mà vào, có bọn hắn kêu gào nhao nhao, vừa hay đề phòng người khác nghe trộm." Tiếp đó áp sát vào hai người tiếp tục đề tài lúc trước, "Không có gì phải lo lắng, ban ngày đi cũng không sao, chỉ có chúng ta biết rõ chuyến này chúng ta tới là làm gì. Chúng ta đi ra ngoài tản bộ, tại trong mắt người khác cũng chỉ là du sơn ngoạn thủy. Lại nói, nếu đêm tối trèo đèo lội suối chạy đi xa như vậy, các ngươi cảm thấy bình thường sao? Trái lại có hiềm nghi."

Có phần nơm nớp lo sợ, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết suy nghĩ cũng phải, cảm thấy phần lo lắng kia quả thực dư thừa.

Nhưng Nam Trúc vẫn không thể không cẩn thận nói: "Trong tin tức Vọng lâu cung cấp, cũng không có nói nhập khẩu cổ mộ ở đâu, ngọn núi kia lớn như vậy a."

Dữu Khánh: "Cho nên phải đi đến đó tìm kiếm. Năm đó Ngu bộ trắng trợn đào móc qua, khẳng định có vết tích vô cùng rõ ràng, đi đến khẳng định có thể tìm được."

Nam Trúc nhưng không có sức mạnh và tinh thần như hắn, vừa tới liền đã có can đảm, đối diện với loại chuyện mạo hiểm này, phần nhiều là nói lời thận trọng tỉ mỉ kiểu kinh nghiệm: "Trong nội dung tình huống Vọng lâu, bên trong có Yêu tà hoành hành, từng khiến người của Ty Nam phủ và Yêu giới phải trả cái giá rất lớn, chúng ta cứ như vậy xông vào, ta tại sao cảm giác có điểm ngốc aa?"

Dữu Khánh: "Là có yêu tà, nhưng đã bị người của Ty Nam phủ và Yêu giới trắng trợn thanh trừ qua rồi, dù cho còn có, hẳn là không thừa lại bao nhiêu. Còn nữa, căn cứ lời người sống sót kể lại, thực lực những yêu tà kia kỳ thực cũng không ra sao, lúc đó hoàn toàn là dựa vào số lượng, dựa vào quỷ dị, dựa vào sự khó lòng phòng bị mới khiến cho ngoại giới gánh chịu tổn thất thật lớn."

Cửa bị người bên ngoài kêu la vỗ đập rầm rầm vang không ngừng, trong sự ầm ĩ Mục Ngạo Thiết đột nhiên lên tiếng: "Ngươi cảm thấy ba chúng ta tại tình trạng chưa thăm dò tình huống, có thể mạnh hơn đám người Ty Nam phủ tiến vào lúc trước không? Bên trong đó thế nhưng là một tòa mê cung trong lòng đất, tự tiện xông vào nếu như gặp phải yêu tà, sợ rằng rất khó thoát thân."

Y và Nam Trúc không rõ, vì sao ngay cả tình huống còn chưa bắt đầu tìm hiểu, thì đã vội vã động thủ rồi, nào có sự tình làm như vậy, ngay cả y cũng là như cũ trong lòng không có căn cứ, cảm thấy tương đối không có nguyên tắc.

Dữu Khánh cũng không dông dài, đi đến cầm lấy cây gậy của mình, tìm đến khe hở phù hợp, dùng sức vặn một cái, lập tức nứt vỡ ra như vỏ đậu lạc, lộ ra thanh kiếm khảm ở bên trong, còn có một bó nhang dùng giấy dầu bao bọc. Hắn quay đầu lại cầm lấy bó nhang kia đung đưa tại trước mặt hai vị sư huynh, "Yên tâm đi, sẽ không cầm mạng nhỏ của mình mạo hiểm, nếu một điểm nắm chặt cũng không có, ta cũng không có khả năng chạy tới đó. Đây chính thứ đảm bảo cho chuyến vào mộ này của chúng ta. Thứ Ty Nam phủ không phát hiện được, không có nghĩa là bản Chưởng môn không được!"

Về điểm này, hắn thật đúng là không có khoác lác, chỉ cần một nén nhang tại tay, trong địa cung cổ mộ có gió thổi cỏ lay gì đó liền không thể gạt được hai mắt hắn. Nếu thật có tình huống không thích hợp, hắn cũng có lòng tin sớm phát hiện để bò chạy lấy người.

Một thân bản lĩnh đặc thù này chính là nơi hắn dựa vào để tới đây, thế nhưng không tiện nói rõ cho hai vị sư huynh biết.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết rõ trong gói giấy dầu kia là thứ gì, ba người cùng đi mua, làm sao có thể không biết, chỉ là nhang hương bình thường mà thôi, có thể tính là thứ gì mà đảm bảo? Lúc trước đã kỳ quái mua thứ này làm gì, đứa này chỉ nói vào mộ dùng được, bây giờ xem ra, tựa hồ thật sự có đại tác dụng gì đó.

Dữu Khánh đem kiếm treo tại trên eo, lại đem bó hương kia nhét vào trong tay áo, thúc giục hai người đang do dự, "Dây dưa kì kèo làm gì, chờ bọn hắn dỡ cửa vào sao? Nhanh, cầm lấy đồ vật rời đi."

Nam Trúc chỉ vào bội kiếm của hắn, "Ta nói, ngươi là cu-li, cứ như vậy trực tiếp đem theo kiếm đi ra ngoài sao?"

Dữu Khánh: "Ai nói cu-li thì không thể đeo kiếm? So với một người khiêng một cây gậy lớn du sơn ngoạn thủy càng bình thường hơn đi. Ôi, các ngươi nhanh lên một chút, vạn sự có ta ứng phó."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện