Đòn tấn công bị ngăn cản, Cao Viễn xoay người dừng tại trên cành cây vươn ra trên không, thân thể nhấp nhô theo cành cây dao động.
Giang Sơn hiện ra thân hình, cầm lấy quải trượng tạm dừng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên không trung phía trước.
Lúc này sương mù rõ ràng đã bị hơi nóng vụ cháy xua tan đi gần hết rồi.
Một bóng người lắc mình hạ xuống, đứng ở trước mặt Giang Sơn, người tới không phải ai khác, chính là Thử Thái Bà.
Hắc Vân Khiếu một nỗi lòng tức thì căng thẳng, không dám có chút vọng động.
Thử Thái Bà quay đầu lại nhìn nhìn Hắc Vân Khiếu đã bị thương, nhưng không chút nào cảm thấy bất ngờ, lại nhìn xem người trên cây và người trước mắt, cười lạnh hỏi: "Ta nói hai tên các ngươi, bên kia dừng tay cũng không báo cho ta biết một tiếng sao?"
Giang Sơn: "Hiện trường nhiều đôi mắt chuột giúp ngươi nhìn chằm chằm như vậy, ngươi còn cần chúng ta thông báo sao? Tiểu bối của ngươi thông báo cho ngươi có khác với chúng ta thông báo cho ngươi sao? Lại nói, ngươi không thấy được hai chúng ta đang làm chính sự sao)?"
Thử Thái Bà đưa tay nắm lấy chỗ tay cầm quải trượng, lại giống như là bóp vào cái cổ của tượng gỗ 'Trúc Tiết trùng', từ trong tay Giang Sơn kéo quải trượng của mình về, lại lần nữa liếc mắt nhìn Hắc Vân Khiếu, giọng the thé cười hắc hắc nói: "Đều là bằng hữu, hà tất làm thành như vậy?"
Trên cành cây, Cao Viễn cười lạnh nói: "Đôi tiện nhân phu phụ này tối mắt vì lợi, căn bản không làm rõ ràng tình hình phòng hộ của đội ngũ hộ tống, là đang cầm tính mạng phía chúng ta dùng để thăm dò!"
Lúc này Hắc Vân Khiếu nói ra tranh cãi, "Không ai nghĩ tới sẽ như vậy, không ai nghĩ tới bọn họ lại không tiến vào Thất Lý hạp, ta còn hoài nghi có phải hay không trong các ngươi xuất hiện gian tế."
Giang Sơn giận tím mặt, chỉ ngón tay giận dữ, "Còn dám mạnh miệng?"
Cao Viễn ở trên cao nhìn xuống, nhìn Thử Thái Bà, "Ngươi ngăn cản chúng ta là có ý gì? Lão Thái Bà, đã quên nhắc nhở ngươi, ta đã nhận được truyền tin, 'Địa Mẫu' đích thân xuất mã rồi, Tê Hà nương nương đã bị nàng làm thịt."
"Cái gì?" Thử Thái Bà nghe vậy động dung, mí mắt đang cụp xuống lập tức trợn lên rồi, trừng lớn hai mắt.
Đâu chỉ là nàng, Hắc Vân Khiếu càng là khiếp sợ.
Trong hốc cây, Hứa Phí nghe không rõ là có ý gì, Dữu Khánh trái lại nghe được sửng sốt, cũng không quá rõ ràng.
Dữu Khánh biết rõ 'Địa Mẫu' là ai, ngoại trừ chưởng lệnh của Ti Nam phủ, trong thiên hạ này hẳn cũng không có người thứ hai dám đảm đương cái tôn xưng đó.
Về phần Tê Hà nương nương, hắn cũng đã nghe nói qua, là một phương Đại yêu, 'Địa Mẫu' đích thân xuất mã làm thịt Tê Hà nương nương là có ý gì, lẽ nào có liên quan tới việc thí sinh bị hạ thủ?
Hắn căn bản không biết sự thật phía sau câu chuyện, cho nên nghe rất không hiểu rõ.
"Đây đã là chuyện hai ngày trước." Cao Viễn móc trang giấy ra, tiện tay vứt đi.
Thử Thái Bà trống không hút tới tay, mở ra nhìn nội dung thông tin, không khỏi thổn thức lắc đầu, nhưng vẫn là buông tiếng thở dài, "Coi như xong, oan gia nên giải không nên kết, buông tha hắn đi."
Lời này vừa nói ra, không phải nói Cao Viễn và Giang Sơn, ngay cả Hắc Vân Khiếu đang khí thế hung ác tràn đầy cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thử Thái Bà có thể không tính tới hiềm khích lúc trước như vậy.
Cao Viễn nổi giận, giận dữ, "Lão Thái Bà, tiểu bối của nhà ngươi đã chết bao nhiêu? Vụ Ảnh tộc của Giang huynh lại đã bị sơn hỏa đốt chết cao nhiêu? Tính mạng hơn ba mươi Ưng nô của ta bị đôi tiện nhân này cưỡng ép đào hố chôn rồi, há có thể tha cho hắn? Giang huynh, ngươi có thể đáp ứng sao?"
Giang Sơn hừ lạnh, "Không thể đáp ứng! Thử lão Thái Bà, ngươi uống nhầm thuốc rồi đi? Nếu ngươi muốn ngăn cản, vậy thì đừng trách hai chúng ta trở mặt!"
Thử Thái Bà vừa nhìn bộ dáng hai người liền biết đạo lý 'Oan gia nên giải không nên kết' kia là không thuyết phục được hai người, the thé cười phun ra sự thật, "Sương mù sắp tan hết rồi, Ưng nô cũng đã dừng tay, Bạch Lan phát hiện không đúng, hẳn là cũng sắp quay trở về. Bây giờ không cần phải cùng bọn hắn liều chết liều sống, làm cho Kim Hóa Hải nhặt được tiện nghi.
Lưu lại đôi tính mạng bọn hắn, bọn hắn sẽ phải đoạn hậu. Tên chó này quen nghe lời vợ, tại trước mặt Bạch Lan hạ thấp ba phần, là sẽ không bỏ Bạch Lan chạy trốn một mình, để cho hắn sống, liền nhiều thêm một phần lực lượng đoạn hậu, dễ dàng cho chúng ta thoát thân. Nếu là bọn hắn mất mạng khi đào tẩu thì trách không được chúng ta, nếu là chạy thoát, Ti Nam phủ cũng sẽ không buông tha bọn hắn, tránh cho chỉ đuổi theo chúng ta không thả.
Hai vị, ta cũng không phải là giúp hắn, hiện tại chúng ta cần cân nhắc chính là chạy thoát khỏi tay Ti Nam phủ. Chỉ cần có thể tránh thoát một kiếp này, khoản nợ của đôi tiện nhân này tương lai có thể chậm rãi tính. Lời ta đã tận, các ngươi muốn giết hắn, ta không ngăn cản các ngươi, tùy tiện các ngươi. Thứ cho lão Thái Bà không phụng bồi, lão Thái Bà đi trước một bước!" Dứt lời cầm quải trượng trong tay ném hướng lên trời, Trúc Tiết trùng dường như tượng gỗ vậy mà lại mở hai mắt ra, một đôi con mắt đen kịt như bảo thạch.
Nằm rình xem tại sau khe vỏ cây, Dữu Khánh âm thầm cảm thấy ngạc nhiên, thì ra cái quải trượng trông rất sống động như tượng gỗ đó đúng là vật còn sống.
Đôi vỏ phía sau quải trượng tách ra, giương ra hai cánh đen kịt như tấm rèm, vỗ rung rinh đám cành lá phụ cận.
Thử Thái Bà lắc mình bay vọt lên, thân hình tại không trung đột nhiên như xì hơi nhỏ dần đi, hóa thành một con chuột lớn lông xám cỡ như con thỏ, rơi xuống ngồi ở trên cổ con "Trúc Tiết trùng " vẫy cánh, ung dung ngồi đó vươn ra móng vuốt chỉ về một cái phương hướng.
Phi trùng điều chỉnh phương hướng, đột nhiên tăng tốc bay đi, đảo mắt liền chở Thử Thái Bà nguyên hình biến mất khỏi không trung trên núi rừng.
Trên cành cây, Cao Viễn và Giang Sơn nhìn nhau một hồi, cuối cùng đều là ném lại một tiếng hừ lạnh, lục tục nhảy lên không rời đi, quả thực đã nghe theo Thử Thái Bà mà buông tha cho Hắc Vân Khiếu.
Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không đánh liền tốt, nếu không, dựa vào tu vi mấy kẻ này giao lên với nhau, trong phạm vi nhỏ này căn bản giấu không được người, trong lòng âm thầm thúc giục Hắc Vân Khiếu nhanh lên rời đi.
Đám lá cây chập trùng xoay quanh thân Hắc Vân Khiếu từ từ hạ xuống, hai trảo lượn lờ sát khí cũng dần dần biến mất, hai mắt cũng dần dần khôi phục màu sắc bình thường.
Hắn không nhanh không chậm mà đi tới trước, hướng vị trí cây đại thụ đã đứng lúc trước đi đến, vừa đi vừa đưa mắt cảnh giác nhìn chugn quanh, vết thương máu chảy đầm đìa trước ngực tựa hồ không có gì ảnh hưởng tới hắn, khí thế vẫn hung hãn như trước.
Bên trong hốc cây, Dữu Khánh lại đổi sang khe hở khác nằm sấp nhìn, trong lòng có chút không cam lòng, nghe nội dung mấy
Lúc này sương mù đã rất nhạt, đã có thể nhìn thấy khoảng cách khá xa, hắn phát hiện thấy Hắc Vân Khiếu lại chuển hướng thùng xe đi đến, không khỏi vì lo lắng cho đám Linh Mễ mình luôn nhung nhớ kia mà gào thét, có Huyền cấp Yêu tu như vậy thủ, còn làm sao có thể cầm về đồ vật của mình.
Nghĩ đến hai nghìn lượng bạc cứ như vậy mất đi, đau lòng đến phát run.
Đột nhiên, con mắt Dữu Khánh trừng lớn mấy phần, chỉ thấy thân thể Hắc Vân Khiếu không bình thường lay động một cái.
Không chỉ lay động, Hắc Vân Khiếu chợt "Phốc" một tiếng, sặc ra một búng máu, quỳ một gối xuống mặt đất, tay ôm ngực, cúi đầu thở hổn hển.
Một trảo móc vào ngực của Cao Viễn vẫn chưa khiến hắn bị thương chí mạng, chân chính làm hắn bị thương nặng chính là trong một luồng sương mù do Giang Sơn phun ra kia giấu giếm sát cơ, hắn bất ngờ không kịp đề phòng liền bị nện cho một đòn trời giáng, lập tức bị đánh thành trọng thương.
Thương chồng lên thương, hắn không cam lòng cũng không dám tỏ ra yếu kém, còn phải cưỡng ép tiếp tục chống đỡ.
Hắn biết rõ, may là miễn cưỡng chống đỡ không lộ bại tướng, nếu không Thử Thái Bà e rằng cũng sẽ không giúp hắn nói chuyện, lưu giữ lại một kẻ không có chút tác dụng ngăn chặn đoạn hậu gì, nào hay bằng giết chết để trút giận? Khẳng định sẽ thuận tay bắt hắn đùa đến chết.
Cũng may hắn thể hiện ra khí thế đủ có thể chiến một trận mới lừa gạt được ba người, tính là đã nhặt về một cái mạng...
Thổ huyết rồi? Ngay cả đứng cũng đứng không vững rồi? Nỗi lòng Dữu Khánh cuộn sóng, ánh mắt rình coi dời khỏi người Hắc Vân Khiếu, chuyển về phía trước, đặt tại trên ba cái thùng xe, một tay hắn vô ý thức sờ lên chuôi kiếm bên hông, dùng sức nắm chặt.
Có nên thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn hay không?
Là một cơ hội, nhưng cũng tồn tại nguy hiểm, cao thủ loại cấp bậc này dù cho bị thương nặng, chỉ sợ mình cũng vị tất là đối thủ.
Nhưng mà, đó là hai nghìn lượng bạc a, mạo hiểm vì hai nghìn lượng bạc chẳng lẽ không đáng giá sao?
Đó vốn là tiền của mình a, cứ như vậy bỏ mất?
Dữu Khánh nỗi lòng khó yên bình, nhìn chằm chằm Hắc Vân Khiếu, quan sát kỹ càng một hồi.
Một nguyên nhân khiến hắn hạ quyết tâm động thủ chính là câu nói kia, đối phương ngay cả đứng cũng đứng không vững rồi!
Từ đó có thể thấy bị thương rất nặng.
Tận dụng thời cơ, mất đi không có lại, Dữu Khánh biết rõ thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều, hành động chặn giết ở bên kia có thể kết thúc bất cứ lúc nào, một đám Yêu tu tùy thời sẽ trở về, hắn phải mau chóng rời khỏi nơi đây.
Tay thả lỏng ra chuôi kiếm, nhấc tay dỡ Mặc Ảnh cung trên người xuống.
Xách thanh kiếm tiến tới đấu tay đôi với Huyền cấp cao thủ, dù cho đối phương bị thương, hắn vẫn là không có tự tin gì, vừa vặn trên đường nhặt được cây Mặc Ảnh cung là sát thương lợi khí.
Hắn mặc dù không phải cung tiễn thủ, nhưng chí ít vẫn là biết bắn, mặc dù bắn không chính xác được như Đại tiễn sư, nhưng bắn gần vẫn là có điểm chính xác.
Theo trong túi tên rút ra một mũi tên lắp vào trên cung, định bước ra khỏi hốc cây bắn lén, nhưng lại khiếp sợ, thoáng suy nghĩ rồi lại lấy ra thêm hai mũi tên.
Hắn chuẩn bị ba tên cùng bắn, một cây nhằm chuẩn xác, hai cây tùy vận khí, như vậy có thể gia tăng xác suất bắn trúng.
Chân mới di chuyển gần ra ngoài hốc cây một bước thì trở nên có phần khẩn trương, nghĩ đến đối phương hẳn không phải là người, nếu là Yêu tu thì yếu hại nhìn thấy với hình dáng con người chưa chắc là yếu hại trên nguyên hình của nó. Nói cách khác, dù cho Mặc Ảnh cung của mình bắn trúng đối phương cũng chưa chắc đã có thể giết chết đối phương.
Hứa Phí trừng lớn hai mắt nhìn dáng vẻ hắn như do do dự dự lặp đi lặp lại hàng loạt động tác, khó giải thích mà cảm thấy hoảng hốt, trong lòng đang tự hỏi, tên gia hỏa này muốn làm gì?
Dữu Khánh đột nhiên cắn chặt răng, một tay cầm lấy cung và tên, tay kia thì từ trong lòng lấy ra một cái chai nhỏ.
Hứa Phí sửng sốt, cái thứ này hắn biết, đây không phải là phần thưởng đố chữ - Huyền cấp Điểm Yêu lộ do Ngư Kỳ đại sư luyện chế ra sao?
Dữu Khánh dùng răng cắn xé ra lớp vỏ bao phủ, lại nhanh chóng vặn mở nắp bình, đổ ra từng giọt từng giọt sương đậm.
Ba giọt Điểm Yêu lộ, giọt tại trên mũi ba cây mũi tên, vận công thúc dục, Điểm Yêu lộ lập tức khuếch tán, hóa thành nhàn nhạt ngân hoa(ánh sáng bạc) bao trùm mũi tên.
Không tiếc vận dụng Điểm Yêu lộ, Dữu Khánh lần này có thể nói đã dốc vốn, nhưng sổ sách vẫn là đã tính toán rõ ràng, dùng mất chút Điểm Yêu lộ so sánh với lấy về hai nghìn lượng bạc thì vẫn rất có lời.
Hứa Phí cũng không phải kẻ ngu si, chuyện gì đáng giá vận dụng Điểm Yêu lộ? Hắn đại khái đoán được Dữu Khánh muốn làm gì, thực sự hoảng rồi, nắm lấy tay áo Dữu Khánh, muốn khuyên bảo.
Dữu Khánh lập tức chỉ miệng hắn, trừng mắt cảnh cáo, ra hiệu cho hắn ngậm miệng, lúc trước trốn vào trong cái hốc cây này thì đã từng cảnh cáo, không thể mở miệng phát ra âm thanh.
Sau khi nhanh chóng vặn chặt nắp đậy bình Điểm Yêu lộ, giấu vào trong người.
Ba tiễn cùng đặt lên dây cung, lại nằm tại trước khe hở vỏ cây lén nhìn tình hình Hắc Vân Khiếu, sau khi xác nhận vẫn là bộ dáng trọng thương, lập tức rón ra rón rén đến miệng hốc cây, trước tiên thò đầu ra ngoài nhìn nhìn tình hình bên ngoài bốn phía.