Nàng ta lập tức tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh, tại trên một thân cây tìm được hai cây mũi tên cắm vào, mặt trên có vết máu, nàng ngửi thoáng qua liền biết là máu của trượng phu.
Nàng tiếp tục tỉ mỉ tìm tòi trên mũi tên.
Cung tiễn của Đại tiễn sư, chí ít cũng là Mặc Ảnh cung, khi bắn thì phải dốc sức giữ chặt phần đuôi mũi tên, sẽ tại vị trí đó lưu lại rõ mùi vị của người bắn.
Nàng ngửi được, có mùi của hai người, một mùi mờ nhạt, một mùi tương đối nồng đậm, mùi sau hiển nhiên là của người bắn tên sau cùng lưu lại. Nàng phát thệ phải nhớ kỹ mùi vị của tên hung thủ sát hại trượng phu mình.
Khi trở lại phụ cận thi thể trượng phu thì lại phát hiện thấy Mặc Ảnh cung và túi tên bị vứt bỏ, từ trên hai kiện vật phẩm đó nàng đều ngửi được mủi của tên hung thủ lưu lại. Khiến nàng hoài nghi chính là, phát hiện thấy Mặc Ảnh cung vậy mà lại không có dây cung.
Dây cung của loại cung tên này khó mà dùng đao chém đứt, thế nào lại không còn rồi? Không có dây cung làm sao có thể bắn ra mũi tên có lực xuyên thấu mạnh mẽ như vậy?
Đại tiễn sư sau khi bắn chết người cũng không có khả năng sẽ vứt bỏ cung tên của mình mới đúng.
Đó là tình huống gì? Tình huống hiện trường triệt để khiến nàng ta hồ đồ rồi.
Về sau, nàng lại hóa thành hình người, góp nhặt cung tên bắn chết trượng phu nàng. Nàng lập lời thề có một ngày nhất định phải dùng hung khí của hung thủ chính tay mình bắn những mũi tên này về thân thể hung thủ, chỉ là cái hung khí này đã thiếu đi dây cung, không thể bắn được nữa, chỉ có thể đợi sau này lắp một dây cung khác.
Chuyện dây cung có phần khó hiểu, khiến người không thể không suy nghĩ, nàng ta rất bối rối, trong lòng một mực xuất hiện sự nghi vấn kia, tại sao lại thiếu dây cung?
...
Trên không trung núi rừng không ngừng có tàn tro vụ cháy rơi xuống, giống như một trận tuyết lớn muốn che giấu hiện trường chặn giết thảm liệt.
Các Đại tiễn sư may mắn còn sống sót phụ trách cảnh giác xung quanh, quân sĩ còn sống sót thì kiểm kê và dọn dẹp hiện trường.
Kết quả kiểm kê khiến tâm tình mọi người trầm trọng.
Ti Nam phủ bị chết hơn ba mươi nhân viên, Đại tiễn sư tổn thất hơn hai mươi người, ngàn quân sĩ hộ tống tổn thất hơn sáu trăm.
Thư đồng bị chết sấp sỉ hai trăm người, may mắn còn sống sót chẳng qua chỉ mấy chục người.
Mục tiêu chính thức hộ tống, cử tử vào kinh đi thi bị chết khoảng sáu mươi người, cách bọn họ bị chết không giống những nhóm người khác, bọn họ đều bị chết ở trong cái lồng giam giữ bọn họ. Cá biệt có lồng chết sạch cả tám gã thí sinh, như cái lồng vốn nhốt Dữu Khánh thì bị chết phân nửa người.
Thí sinh còn sống, trên người đều có dấu vết bị chuột cắn, không ít người còn bị đá vụn vỡ nát từ trên cao cắt ngang da thịt. Cho dù đã ngừng chém giết, bọn họ vẫn còn rất sợ hãi.
"Cộng cả số người sống và số người chết, tại sao chỉ là ba trăm mười sáu người, tại sao thiếu hai thí sinh?"
Cầm đến kết quả kiểm kê, Áp giải sứ Phó Tả Tuyên nổi giận, đem sổ tay kiểm kê nện vào mặt thủ hạ.
Thủ hạ lúng túng nói: "Đại nhân, đã kiểm kê mấy lần rồi, phát hiện xác thực thiếu đi hai người."
Phó Tả Tuyên giận dữ: "Mọi người đều bị nhốt trong lồng, có chết cũng chết tại trong lồng, ngươi nói cho ta tại sao lại thiếu hai người? Mắt lồng nhỏ như vậy, người còn có thể chui ra hay sao? Ngươi nghìn vạn lần đừng nói với ta, là bị chuột ăn tươi nuốt sống rồi!" Việc này không quản tử thương bao nhiêu, bản thân là Áp giải sứ hắn cần phải có một lời giải thích cho mặt trên, sự tình nhiều người nhìn thấy như vậy, nói lung tung là không được.
Thủ hạ nói: "Đã cho người đi tra xét lại kĩ càng từng cái lồng một, nói vậy rất nhanh sẽ có kết quả."
Nơi đây vừa mới nói xong, liền có một quân sĩ chạy tới báo cáo, "Đại nhân, đã điều tra xong rồi, thiếu hai người, một người tên là Hứa Phí, một người tên là A Sĩ Hành."
A Sĩ Hành? Đang phụ trách phòng bị xung quanh, Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan quay mặt nhìn nhau.
"Hứa Phí?"
Tại hiện trường, mấy người đồng thanh thốt lên, Phó Tả Tuyên trực tiếp bỏ qua tên A Sĩ Hành, hỏi: "Có phải là Châu Mục đại nhân tại học viện đích thân cho điểm đệ nhất danh Hứa Phí?"
Người tới gật đầu nói: "Không sai, chính là hắn."
Phó Tả Tuyên: "Tại sao lại không thấy hắn rồi?"
"Người cùng xe nói là sau khi nhân viên Ti Nam phủ áp tải xe mở cửa xe ra, Hứa Phí đã đi ra ngoài..." Người tới đem lời người đi cùng xe tỉ mỉ kể lại tình hình Dữu Khánh và Hứa Phí biến mất.
Một người là nhặt được chìa khóa mở ra cửa xe, sau đó tập thể đi ra ngoài đi bộ thì bị giam sót.
Một người là khi nhân viên áp tải xe mở ra cửa xe thì sau đó đi theo ra ngoài.
Nói chung, đều đã biến mất không thấy rồi.
Ở một bên, Kim Hóa Hải chen vào một câu, "Sợ là đã dữ nhiều lành ít rồi."
Phó Tả Tuyên yên lặng gật gật đầu, sợ chính là không biết nguyên nhân tại sao không thấy, chỉ cần có thể có kết quả báo cáo cho mặt trên là được, dù sao xuất hiện sự cố như vậy không phải trách nhiệm của hắn, buông tiếng thở dài, "Thu dọn thi thể, sau đó bảo những thí sinh quen biết đi phân biện xác nhận thi thể đi."
"Vâng!"
Sau khi thủ hạ lĩnh mệnh rời đi, Phó Tả Tuyên lại nhịn không được lắc đầu, "Thật tiếc cho tên Hứa Phí kia rồi."
Ở gần đó phòng bị, Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan nhìn nhau không lời để nói, dù sao A Sĩ Hành cũng là hai người bọn họ từ rất xa tự mình đưa đến, không nghĩ tới cứ như vậy mà không thấy rồi.
"Sớm biết như thế, còn không bằng không đến." Đường Bố Lan thấp giọng than nhẹ.
Trái lại không phải hai người và A Sĩ Hành có giao tình sâu xa gì, mà người vốn là như thế, đã nỗ lực vì điều đó, cho nên cảm thấy đáng tiếc.
Chính lúc này, phía Thất Lý hạp có một đám người gấp gáp chạy đến, là đội ngũ tiên phong dò đường khi quay lại thì bỏ ngựa bay qua khu vực hẻm núi bị sụp đổ, cùng đi còn có nhân viên trạm dịch phía trước, là tới truyền tin cho bên này.
Không có hỏi nhiều tình cảnh thảm liệt trước mắt, thành viên trạm dịch đi tới hai tay dâng thư tín, "Phó đại nhân, có Bát Bách Lý khẩn cấp."
Phó Tả Tuyên cầm tin xem qua, sau đó cười khổ, chuyển cho Kim Hóa Hải và Tưởng Nhất Niệm nhìn xem.
Bát Bách Lý khẩn cấp truyền đến chính là một cái tin tức trọng đại, Ti Nam phủ chưởng lệnh tại hai ngày trước đích thân ra tay chém giết Tê Hà lão yêu!
Nói cách khác, nguy cơ trên đoạn đường này đã kết thúc.
Tưởng Nhất Niệm nhìn xong bóp cổ tay than thở, "Tin tức đã tới chậm, nếu là Địa Mẫu động thủ sớm một ngày, làm sao có thể có loại tổn thất này, cớ gì do dự lề mề đến nay?"
"Tưởng lão, còn thỉnh nói cẩn thận!" Kim Hóa Hải lập tức đổi sắc mặt, trầm giọng cảnh cáo, "Chưởng lệnh lúc nào xuất thủ tự nhiên bản thân nàng có cân nhắc, không phải ngươi
Lúc này Tưởng Nhất Niệm im miệng không nói, biết rõ mình lỡ lời rồi, nhưng mà hắn thật sự đau lòng, toàn bộ Liệt châu có được bao nhiêu Đại tiễn sư chứ? Lúc này đây liền tổn thất hơn hai mươi người a!
Mọi người cùng nhau trải qua hoạn nạn, Kim Hóa Hải cũng không có chỉ trích quá nhiều, nhìn quanh bốn phía rồi chuyển đề tài, "Ta đang tự hỏi tại sao đột nhiên rút lui sạch sẽ, hẳn là đã nhận được tin tức, hẳn là thật sự lui rồi."
Phó Tả Tuyên nói một câu kết luận, "Không quản thế nào, tại trước khi người chưa có an toàn đến được kinh thành, vẫn phải cẩn thận như trước."
...
Nương theo dòng sông ngầm, trôi đi chừng nửa ngày, y nguyên không thấy lối ra, Dữu Khánh không nghĩ tới lại có dòng sông ngầm dài như thế.
Nửa ngày thời gian một mực lềnh bềnh trôi nổi tại trong thế giới hoàn toàn tối đen, bốn phía giống như vô cùng lớn, giống như vĩnh viễn chạm đến không đến giới hạn, ngoại nhân là không thể tưởng tượng được loại cảm giác này.
Quan Tự quyết tại nơi đây hoàn toàn trở thành Đần Độn quyết, hoàn toàn trở thành kẻ mù.
Tại trong thế giới hắc ám này, nỗi sợ hãi đối với hoàn cảnh không biết là có thể chạm đến linh hồn người, Dữu Khánh thật sự hối hận rồi.
Hối hận không nên tham tài, nếu như không truy đuổi theo thùng xe thì khẳng định không xảy ra việc này.
Nếu như nói có cái gì có thể an ủi được linh hồn mình, thì đó chính là cứu Trùng nhi, chính mình làm được một chuyện tốt.
Hứa Phí thì âm thầm hối hận không nên ra khỏi lồng đuổi theo người nào đó, một lần đi theo này liền triệt để vượt ra khỏi trí tưởng của mình.
Không biết phần cuối dòng sông ngầm này đến tột cùng ở đâu, cũng không biết sẽ đưa mình đến nơi nào.
Ba người giấu tại trên tán cây trôi lềnh bềnh, ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra cổ họng, thậm chí là không dám loạn động, chân cũng co lên trên.
Nguyên nhân là trong thế giới nước tối như mực này có thứ gì đó, ba người cảm giác được có vật khổng lồ gì đó xoay chuyển trong nước, cũng không biết có thứ gì đang kéo tán lá trên cành cây.
Hứa Phí từng khẩn trương hỏi một câu, "Sĩ Hành huynh, là có con gì đang ăn lá cây sao?"
Dữu Khánh đáp lại một câu, "Ăn lá thì tốt, không ăn thịt là được."
Lời này ngay chính hắn cũng không tin, về sau mọi người liền triệt để không cất tiếng rồi, từng người lặng lẽ co chân lên, một mực an tĩnh trôi theo sóng nước, không biết có phải bởi vậy mà trấn an được thứ trong nước hay không.
Tại thời điểm con người một mực kỳ vọng vào quang minh, quang minh lại đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người cho rằng đó là ảo giác.
Phía trước là? Con mắt Dữu Khánh nháy, lại nháy, còn dụi dụi con mắt, nhìn chằm chằm phía trước, không sai, phía trước thật sự có xuất hiện tia sáng.
Ba người đều nhìn thấy rồi, y nguyên không ai dám lên tiếng.
Sau khi tới gần nguồn sáng, phía trước giống như xuất hiện một tấm gương lớn, trong gương là ráng chiều thơ mộng, trời đã sẫm tối.
Tiếp đó, trước mắt xuất hiện một cái hẻm núi, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, gần như muốn cất tiếng reo hò, đã đi ra một cái cửa động rồi, cuối cùng đã theo sông ngầm trôi ra rồi.
Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải, hắn là một khắc cũng không muốn nán lại thêm ở trong nước, không quản hiện tại đang ở nơi nào, trước tiên lên bờ rồi nói tiếp.
Vách đá chót vót ở hai bên không làm khó được hắn, hắn có thể dễ dàng đi lên, vấn đề là làm thế nào đưa Hứa Phí và Trùng nhi cũng đi lên.
"Sĩ Hành huynh, chúng ta nghĩ biện pháp lên bờ đi!" Hứa Phí ở phía sau phấn chấn hô lên, rất bức thiết, hiển nhiên cũng đã không muốn tiếp tục ngâm trong nước rồi.
Trùng nhi cũng không muốn, nhưng mà tâm tính hắn tương đối thấp kém nhỏ bé, nói không nên lời.
Bên này vừa mới nói xong, mặt nước ở một bên chợt xao động cuồn cuộn một trận, một con vật khổng lồ lộn nhào trên mặt nước, sống lưng có gai, nhìn không giống loài cá.
Không biết là loài gì, bùm một tiếng lại biến mất trong nước, chỉ thoáng lật một cái bóng lưng.
Hứa Phí lập tức ngậm miệng, cùng câm như hến còn có Trùng nhi.
Dữu Khánh thì tay nắm kiếm muốn rút ra, cảnh giác nhìn dưới nước.
So với lúc tại dưới sông ngầm, cái gì cũng nhìn không thấy, một chút tia sáng cũng không có, ngay cả Quan Tự quyết cũng thành mù, nếu thật sự đụng phải loại gì hung dữ, cũng không khác gì với chờ đợi bị làm thịt, hoàn toàn ở vào tình trạng bị động, hắn cũng sợ hãi. Bây giờ đã có ánh sáng có thể nhìn thấy thì không còn giống trước rồi, quái vật gì dám xằng bậy, hắn liền dám nhảy vào trong nước đùa chết nó.
Theo sóng nước dập dềnh một hồi, không thấy quái vật tiếp tục có động tĩnh gì, trái lại tình hình phía trước thu hút ánh mắt ba người, một hài cốt cự nhân cắm nghiêng ở trên vách đá, tựa hồ sắp đổ lưng rơi xuống mặt nước lại bị vách đá kẹp lại tay, tư thế rất cổ quái, cũng không biết kiểu chết như thế nào mới có thể tạo thành như vậy.
Dữu Khánh chợt đứng dậy, hai chân đạp lên thân cây một cái, tung người bay lên trời, bay đi mấy trượng xa, khi rơi hướng mặt nước thì song chưởng lại vỗ lên mặt nước, người theo bọt nước văng lên xoay người tung lên, lại bắn lên hai ba trượng xa, cứ như chim bay leo lên vách đá, tiếp đó giống như giẫm trên đất bằng chân điểm vách đá bay lên như diều gặp gió.
Một màn này đột nhiên xuất hiện, khiến Trùng nhi sợ ngây người, Sĩ Hành công tử vậy mà lại còn có bản lĩnh này? Giống như còn lợi hại hơn cả công tử nhà mình.
Lúc trước mặc dù cùng nhau trải qua mạo hiểm, nhưng nó còn chưa chân chính gặp qua Dữu Khánh ra tay, bâ giờ Dữu Khánh đột nhiên lộ ra chiêu thức ấy, với hắn mà nói có thể nói là kinh diễm.