Sau đó lại bổ sung thêm một câu, "Nơi đây đã tiến sâu vào trong lòng đất, không nói tới lối ra, ngay cả một cái cửa sổ nối liền với bên ngoài cũng không có."
Dữu Khánh không biết y nói là thật hay là giả và cũng không đáng phải đi nghi vấn đối phương, trực tiếp từ trong tay áo rút ra một cây hương, đốt cháy ngay trước mặt mọi người, quan sát sự biến hóa trong làn hương khói lượn lờ bay lên.
Mọi người gần như đều không rõ hắn làm vậy là có ý gì, Ngô Hòa Vận hoài nghi hỏi: "Lâm huynh đệ, ngươi làm gì vậy?"
Nam Trúc ở bên cạnh giải thích: "Chỉ cần trong tay có hương, thắp một cây hương tại nơi người chết, cầu cho tâm an. Hắn luôn có cái thói quen này, thiện tâm a."
Không nói như vậy thì nói sao bây giờ? Gã cũng không thể nói là lão Thập Ngũ biết thỉnh thần hỏi đường? Gã và Mục Ngạo Thiết vừa nhìn liền biết lão Thập Ngũ đang mượn việc này để tìm kiếm xem có tồn tại các laoị như là mật đạo hay không, nếu nói thật ra thì sợ càng tăng thêm hiểu lầm, người ta chưa chắc đã tin tưởng.
Sau khi đứng tại nguyên chỗ lặng im quan sát một hồi, Dữu Khánh lại đi vào một gian nhà kho, lần nữa nhìn chằm chằm vào làn khói bốc lên trong tay quan sát một hồi.
Sau khi đi ra gian nhà kho này, hắn lại đi vào một gian nhà kho khác.
Cứ như vậy, sau khi lại đi qua hết một lần toàn bộ mấy cái nhà kho vừa rồi, hắn cũng không có phát hiện thấy bất kỳ sự dị thường nào.
Thông qua những gì giải đọc được bằng Quan Tự quyết, loại tình huống này hoặc là quả thực là không có tồn tại mật đạo nào, hoặc chính là mật đạo được phong kín rất kín đáo, khiến cho không khí không thể lưu thông.
Hắn cũng chỉ là làm thử xem, thấy phát hiện không được điều gì thì tiện tay cầm cây hương cắm lên một cái vết nứt trên bức tường do đánh nhau tạo ra, rồi quay đầu lại hỏi: "Lúc sự việc xảy ra thì ngoại trừ hai người chúng ta không có mặt, cũng xác nhận được ba nhóm người kia không có rời đi sao?"
Ngô Hòa Vận hướng Nam Trúc và Kiều Thư Nhi ra hiệu một cái, nói, "Bao gồm cả hai người bọn họ, khi nghe động tĩnh đánh nhau thì đều chạy tới tham gia náo nhiệt, mọi người đều có mặt, chỉ trừ hai người bọn ngươi."
Dữu Khánh đưa mắt nhìn sang có ý dò hỏi, Nam Trúc và Kiều Thư Nhi đều gật gật đầu, thể hiện rằng quả thực là như thế.
Hắn hơi hơi suy nghĩ thêm một chút, lại hỏi: "Lúc trước, nơi đây có từng xuất hiện qua tình huống yêu quái liên tiếp giết người không? Giống như hiện tại, ngày hôm qua đã giết chết thiếu niên kia, hôm nay lại giết chết bảy tên thủ vệ."
Ngô Hòa Vận suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Chuyện tương tự thì trước đây cũng từng có, nhưng mà rất ít."
Dữu Khánh lại hỏi: "Nếu đã như vậy, tình trạng người chết lại giống hệt với như khi bị yêu quái làm ra, vậy vì sao các ngươi còn sẽ hoài nghi là do chúng ta, những khách nhân từ bên ngoài tới gây ra?"
Ngô Hòa Vận vội nhấc tay khuyên giải, nói: "Lâm huynh đệ không nên hiểu lầm, bởi vì không nhìn thấy được hung thủ, bởi vì hung thủ biến mất một cách rất ly kỳ, chúng ta duy trì sự nghi ngờ đối với mọi người là chuyện rất bình thường. Hiện tại, ngay cả người của chúng ta cũng đang được xác minh, càng không có loại trừ khả năng hung thủ không phải là yêu quái."
Người ta đã giải thích như vậy rồi, Dữu Khánh cũng không tiện tiếp tục nghi vấn điều gì, lại không nhìn ra nơi đây có kết quả gì, đành phải trở về.
Cùng đi không được mấy bước, Ngô Hòa Vận lại nói: "Người tới đều là khách, mấy người bọn họ có nghi vấn đối với Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ không cần để ở trong lòng. Chí ít thì ta là không tin Lâm huynh đệ sẽ làm ra loại chuyện này. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, mấy vị kia đều không phải là loại người lương thiện gì, vì để tránh cho xảy ra hiểu lầm không đáng có, ta đề nghị Lâm huynh đệ không ngại tạm thời lảng tránh một chút."
Dữu Khánh dừng lại, "Ý của người là gì? Là nói chúng ta rời đi sao?"
Ngô Hòa Vận đưa hai tay đè đè xuống, khuyên nhủ: "Không phải, Liệt Cốc sơn trang tuyệt đối không có ý đuổi khách nhân đi, huống hồ Lâm huynh đệ còn là đến đây với tấm lòng hảo tâm, bỉ trang liền càng không có khả năng làm ra loại chuyện lang tâm cẩu phế. Chỉ là, hai bên đều là khách, vạn nhất xảy ra xung đột gì đó thì thật sự không cần thiết, cho nên không ngại thì tạm lánh, hôm nào khác lại đến cũng đều được."
Dữu Khánh xua tay, "Tam trang chủ, vậy nhưng là không giống rồi. Nếu ta đi lúc này thì liền không thể nói rõ được rồi, sự tình chưa có tra ra manh mối gì, chúng ta không có khả năng rời đi."
Ở một bên, Nam Trúc liên tục gật đầu, "Chính phải, nếu rời đi, chính là có tật giật mình!"
Ngô Hòa Vận muốn nói lại thôi, trong mắt thậm chí lóe qua một nét không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, không tiếp tục nói lời vô dụng, đưa tay mời bọn họ trở về nghỉ ngơi...
Bốn người đi về đến chỗ ở, mỗi nhóm hai người đi trở về phòng mình, vừa vào đến bên trong phòng, Nam Trúc lập tức lôi kéo Mục Ngạo Thiết hỏi thăm tình hình đi ra ngoài điều tra với lão Thập Ngũ xem như thế nào, Mục Ngạo Thiết đương nhiên là đem tình huống nho nhỏ nói cho biết.
Nam Trúc nghe kể mà vô cùng lo sợ, không nghĩ tới trong Liệt Cốc sơn trang vậy mà còn ẩn giấu một lão quái vật kinh khủng như thế.
Ở bên trong một gian phòng khác, Kiều Thư Nhi cũng hỏi nội dung tương tự.
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, trả lời: "Đã tìm được rồi. Đã xác thực được trên tay Liệt Cốc sơn trang thực sự có cây 'Kích' đó."
Nhiều hơn thì hắn cũng không nguyện nói ra, chủ yếu là sợ làm cho nàng lo lắng, ngay lập tức lại hai tay đặt lên vai nàng khuyên một câu, "Thư Nhi, ngươi đi trước đi, rời đi trước nơi này, chờ chuyện nơi này kết thúc lại gặp mặt nhau cũng không trễ."
Kiều Thư Nhi lẳng lặng ngóng nhìn hắn một hồi, lắc đầu, "Ngươi ở đâu, ta liền ở đó, không xa rời nhau, nếu như quả thật có chuyện gì bất trắc, hãy để cho ta và ngươi chết cùng một chỗ."
Dữu Khánh nghe vậy rất cảm động, cảm xúc dâng trào, kìm lòng không đậu mà ôm lấy nàng.
Gặp được một nữ nhân nguyện ý đồng sinh cộng tử với mình như thế, hắn có loại cảm giác thỏa mãn với những gì mà người làm chồng có thể làm được...
----- oOo -----
Bên trong gian thạch thất thờ phụng pho tượng một lão già, Tam trang chủ vội vã đi đến, cùng Đại trang chủ và Nhị trang chủ lần nữa chạm mặt với nhau.
Ngọn đèn xung quanh soi sáng, Đại trang chủ Ngô Đao đứng chắp tay, đối diện với pho tượng.
"Lâm Nhị Khánh kia đi đến đó có nhìn ra manh mối gì hay không?"
Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn hỏi Ngô Hòa Vận một câu.
Ngô Hòa Vận lắc đầu, "Chúng ta tra lui tra tới cũng không tra ra được manh mối gì, hắn thì có thể nhìn ra được cái gì?"
Ngô Đao quay lưng về hai người, lên tiếng hỏi: "Hai người bọn hắn thời điểm đó không biết ở đâu, phải chăng là hai người bọn hắn?"
Ngô Hòa Vận: "Không thể xác định. Nói chung hung thủ không có khả năng hư không biến mất, trừ phi trên đời này thật sự có thuật ẩn thân. Cho nên, không nhìn thấy hung thủ, đơn giản chỉ có một cái khả năng, trước khi nhân thủ của chúng ta chạy tới nơi, hắn đã chạy thoát rồi."
Ngô Tạ Sơn vân vê râu trầm ngâm nói: "Điều đó không có khả năng, nghe thấy động tĩnh đánh nhau thì người của chúng ta liền chạy đi đến, khi động tĩnh đánh nhau lần thứ hai vang lên thì nhân thủ tiếp sau đó của chúng ta đã có mặt ngăn cản con đường ra duy nhất, có người sống ra vào thì không có khả năng không nhìn thấy. Chẳng lẽ là người của chính chúng ta làm hay sao? Người của mình cũng không trốn khỏi được hiện trường đó."
Đại trang chủ Ngô Đao thản nhiên nói: "Nếu người nội bộ làm việc này thì sẽ có phương pháp càng ổn thỏa hơn nhiều, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không có lí do làm như vậy. Người của mình mà có thực lực như vậy thì sẽ biết rõ nơi đó chứa đựng thứ gì, không cần phải chạy đến địa phương đó để giết người."
Ngô Hòa Vận bối rối lắc đầu, "Việc này quả thực rất quái lạ, quả thực không thể tưởng tượng nổi."
Ngô Đao nhìn chằm chằm pho tượng nói: "Trong lòng chúng ta đều rõ ràng, việc này không phải là yêu quái gì đó làm ra. Chuyện mà sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra, đến khi mười cái người kia đến thì liền xảy ra, không cần đoán, hung thủ chỉ ở tại trong số mười người kia, mặc dù không biết bọn họ dùng thủ pháp gì mà làm được."
Ngô Hòa Vận khoanh cánh tay, một tay sờ cằm: "Đã kiểm kê đồ vật trong kho chứa rồi, cũng không thiếu mất thứ gì. Bọn họ chạy tới làm ra chuyện ầm ĩ như vậy đến tột cùng là vì chuyện gì chứ?"
Chiếc kim cô trên đầu Ngô Đao rực rỡ sáng ngời dưới ánh đèn phản chiếu, "Chạy tới chiếm chút lợi lộc, khiến cho chúng ta chịu chút thiệt thòi, việc này cũng chẳng có gì, cứ cung cấp ăn ngon uống mát, cứ dùng sắc mặt hòa nhã tiếp đãi là được, ta lo lắng nhất chính là đến ‘vì chuyện gì’ kia."
Ngô Tạ Sơn, Ngô Hòa Vận đều sợ hãi cả kinh, người trước trầm giọng nói: "Ngươi đang hoài nghi bọn họ xông tới đây chính là vì bí mật kia hay sao?"
Ngô Đao: "Đó chính là điều ta lo sợ."
Ngô Hòa Vận: "Việc này rất không có khả năng đi, đã qua mấy nghìn năm rồi cũng không có người nào chạy tới hỏi đến, bây giờ thế nào lại đột nhiên xuất hiện?"
Ngô Đao: "Đúng là mấy nghìn năm rồi, đó là chúng ta giữ nghiêm không tiết lộ ra. Chỗ chúng ta không tiết lộ, không có nghĩa là địa phương khác không có tiết lộ."
Ngô Hòa Vận giật mình hỏi: "Ngươi đang hoài nghi phía bên Đại Hắc Tử để lộ tin tức sao?"
Ngô Đao: "Vậy thì không đến mức, chúng ta thì sợ bị đánh mất đi bí mật này, phía bên kia thì không hi vọng có bất cứ kẻ nào đi vào. Hai bên chúng ta đấu tới đấu lui, ai cũng không dám để cho ngoại nhân biết rõ chút tin tức nào, không dám mượn nhờ chút ngoại lực nào. Trong lòng mỗi bên đều rất rõ ràng, một khi để cho thế lực bên ngoài cuốn vào, kết quả của chúng ta sẽ rất thảm. Kỳ thực, tại trước lúc những người này đến đây, trong hai năm qua ta cũng đã bắt đầu lo lắng rồi."
Hai năm qua đã có được dự cảm rồi hay sao? Ngô Tạ Sơn, Ngô Hòa Vận nhìn nhau, trên mặt đều đầy kinh ngạc, người sau hỏi: "Xin chỉ giáo cho?"
Ngô Đao: "Các ngươi cũng không phải không biết tin tức Tiểu Vân gian mở ra đi, ai dám đảm bảo bên trong Tiểu Vân gian không có bất kỳ đầu mối gì chỉ tới nơi đây chứ?"
Thần sắc hai Ngô lập tức trờ nên nghiêm trọng, Ngô Tạ Sơn vuốt chòm râu nói: "Nếu như thực sự là mấy thế lực lớn kia biết được đầu mối mà tìm tới đây, không quản là nhà ai thì đều có thể dễ dàng diệt được chúng ta, đáng giá lén lút như vậy sao?"
Ngô Đao: "Ta cũng là an ủi mình như vậy. Còn có chính là, Tiểu Vân gian đã mở ra ba lần rồi, mấy thế lực lớn kia nếu đã biết rõ tin tức thì làm sao có khả năng nhẫn nhịn đến bây giờ mới động thủ, chẳng lẽ là lần thứ ba mới phát hiện được đầu mối hay sao? Coi như là như vậy, dựa vào thực lực của bọn họ, sẽ không chậm rãi vòng vo như thế, trước tiên liền sẽ khống chế toàn bộ nơi đây. Sau khi chuyện đêm nay xảy ra, ta suy nghĩ thật lâu, chỉ hy vọng là bản thân ta đã lo lắng nhiều, nếu không, cái cửa ải này, chúng ta chỉ sợ là không qua được rồi."
Hai Ngô đều hiểu biết ý của lão, mấy thế lực lớn kia, không quản là nhà ai thì đều không phải bọn họ có thể ngăn cản, một khi bị tìm tới cửa, có một số việc chỉ sợ muốn không trung thực nói rõ cũng khó, đó cũng là nguyên nhân bọn họ giữ kín bí mật.
Ngô Hòa Vận trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Có khả năng thật sự là chúng ta suy nghĩ nhiều. Các ngươi nhìn xem tình huống hung thủ gây án, có phải là định đi đến kho chứa trộm đồ vật gì đó hay không, sợ bị phát hiện vì vậy mà giá họa cho yêu quái. Những
Ngô Đao hơi hơi gật đầu, "Có lý, chỉ mong là như thế đi."
Ngô Tạ Sơn: "Sự tình ầm ĩ thành như vậy, một ngày bọn họ chưa đi thì chúng ta một ngày không an tâm, không bằng khuyên nhủ Lâm Nhị Khánh kia, liền nói là sợ người khác hiểu lầm, khuyên bọn họ rời đi. Bọn họ vừa rời đi, đã mất đi đối tượng có khả năng là hung thủ lớn nhất, những người khác liền cũng không có cớ để lưu lại."
Ngô Hòa Vận mỉm cười, "Ngươi nghĩ rằng ta chưa khuyên sao? Người ta không đi, người ta đã nói rồi, không cõng cái nồi đen này, cứ phải muốn tra cho ra manh mối mới được."
Ngô Đao chậm rãi xoay người lại, "Không cần kéo dài dây dưa cùng bọn họ nữa, quy củ như trước, dàn xếp ổn thỏa, cho bọn hắn một cái bàn giao rõ ràng là được rồi."
Hai Ngô yên lặng gật gật đầu.
Chính vào lúc này, một cái chuông nhỏ treo bên trong vang lên tiếng "Đinh đương".
Ngô Hòa Vận đi tới bên cạnh cột đá và lôi kéo sợi dây xuống để làm đáp lại.
Chỉ chốc lát sau, Ngô An bước nhanh đi đến, chắp tay hành lễ với ba người, "Trang chủ."
Ngô Hòa Vận: "Việc tra tìm tình huống về hai người kia, tra xét đến đâu nào rồi?"
Lúc ban ngày, phát hiện thấy Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết sau khi vượt qua vườn nho thì biến mất, cho dù là Nam Trúc giải thích nói cái gì mà muốn đi tìm tung tích yêu quái, nhưng bên này vẫn là tiến hành truy tung, Ngô An tự mình dẫn theo một nhóm người đi thăm dò truy tìm.
Ngô An lắc đầu: "Tình huống không tốt, đã mất dấu, một mực tìm đến lối vào của mạch nước ngầm cũng không có tìm được. Tam trang chủ, ngài là biết rõ, mạch nước ngầm dưới đó thật sự là quá dài, một khi lẻn vào trong đó, dựa vào tu vi của chúng ta mà một mực không đổi khí lặn xuống tìm là rất khó, về sau lại không còn cách nào, chúng ta liền thủ tại trong mương nước, nơi con đường phải đi qua khi trở về. Nhưng mà chúng ta vẫn không phát hiện thấy bọn họ trở về, bọn họ khẳng định là trở về từ trên mặt đất, không đi trong lòng đất."
Ngô Hòa Vận trầm giọng hỏi: "Không phải là đã phái 'Tửu Hồ' mà sơn trang tỉ mỉ dạy bảo cho ngươi sao? Hai tên gia hỏa kia đã uống rượu của chúng ta, trong vòng 3 ngày trên người sẽ tản mát ra mùi vị đặc thù, 'Tửu Hồ' không có khả năng ngửi không được, trừ phi bọn họ gần như đã chết hoặc không khác, tại sao có khả năng mất dấu?"
Ngô An lập tức biện giải: "Tam trang chủ, ta đang muốn nói tới chuyện này, khứu giác của 'Tửu Hồ' hình như không còn nhạy bén nữa rồi, việc truy tung nhằm vào hai người kia, từ đầu tới cuối 'Tửu Hồ' cũng không có phát huy ra được tác dụng gì, giống như trên người hai gia hỏa kia không có tản ra bất cứ mùi vị dị thường nào vậy." Gã vừa nói vừa cởi xuống một cái túi trên eo, hai tay dâng lên.
Ngô Hòa Vận tiếp nhận cái túi mở ra, lộ ra một con động vật nhỏ da lông ngăm đen đang cuộn mình thành một cục, giống như đang ngủ say, khi co lại thì chỉ lớn cỡ ba cái nắm đấm. Ngô Hòa Vận nhíu trán, đánh thức nó dậy, túm lấy gáy nó xách lên quan sát, ngoại trừ cái đầu giống như hồ ly ra, những phương diện khác hoàn toàn đều không giống, nơi tứ chi nối với bụng khi xòe ra thì còn có màng cánh, rõ ràng là có khả năng bay lượn nhất định.
Đôi con mắt to tròn đen lúng liếng nhìn chằm chằm Ngô Hòa Vận không chút động đậy.
Ngô Hòa Vận thì thầm giống như tự nói, "Vẫn đang còn rất tốt tại sao lại không nhạy bén, chuyện này chưa từng bao giờ xảy ra..."
Ngô Đao: "Đưa đi kiểm tra một lần nhìn xem liền biết ngay."
Ngô Hòa Vận ừ một tiếng, lại nói với Ngô An: "Nói cách khác, hai tên gia hỏa kia có khả năng cũng không có đi theo đường trong lòng đất, nhưng sau đó lại từ trong vườn nho chui đi ra, đi ở trên mặt đất hay sao?"
Ngô An chần chừ đáp: "Đã chạy đến ranh giới vườn nho rồi, cũng có khả năng xảy ra trường hợp bọn họ đi đến cuối vườn nho rồi rời khỏi mà không có người nào nhìn thấy. Chờ một hồi trở ra, ta sẽ dẫn người đi truy tìm tiếp... Có khả năng ngay từ đầu đã truy đuổi sai phương hướng."
Ngô Đao chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng ngồi ở trên cao, giống như đang tự lẩm bẩm một mình, "Những chuyện quái lạ bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp rồi, chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều đi."
Ngô Tạ Sơn: "Nếu nói như thế, nhóm người họ Lâm có nhiều điềm khả nghi nhất, cũng là hoài nghi lớn nhất."
Ngô Đao: "Tất cả hãy nâng cao tinh thần lên đi."
Ngô Hòa Vận: "Yên tâm, ta sẽ tăng cường giám thị."
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Hòa Vận đẩy mở cửa một gian phòng nơi góc rẽ hành lang thì đúng lúc gặp gỡ Ngô An đang định đi ra ngoài.
Ngô Hòa Vận nhìn nhìn bên ngoài hành lang, phất tay ra hiệu cho Ngô An đi lui lại, mình cũng tiến vào, sau khi đóng cửa thì mới hỏi: "Tình hình đêm qua thế nào?"
Ngô An tức thì thể hiện ra phản ứng dở khóc dở cười, "Những người khác đều bình thường, chỉ là Tam Chi Hoa kia quả xác khiến người không chịu nổi, cứ luôn đi trêu ghẹo dụ dỗ thủ vệ của chúng ta, có thể nói là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, cứ muốn kéo thủ vệ của chúng ta đi qua đêm với bọn họ, thảo nào diễm danh đồn xa, đó là muốn nam nhân muốn đến điên rồi đi? Nhất là Lâu Ngọc Thục kia, gọi một thủ vệ của chúng ta tiến vào phòng hỗ trợ bà ta, kết quả hỗ trợ là giả, đem người dụ vào phòng là thật, làm cho thủ vệ kia thiếu một chút không thể chạy ra cửa, cũng may phản ứng nhanh, nhận thấy được không thích hợp liền lập tức chạy trốn."
Ngô Hòa Vận lập tức sắc mặt trầm xuống, "Ba nữ nhân kia là có thể tùy tiện đụng tới sao? Đều là kẻ bắt được nam nhân liền hấp tủy hấp huyết, nói cho mọi người biết, tất cả đều phải quản tốt đũng quần của mình cho ta, nghìn vạn lần không được đụng một cái, nếu không sau đó bị bọn họ khóc khóc nháo nháo nói bị người của sơn trang chúng ta phi lễ, vậy thì chuyện vui liền lớn rồi. Nam nhân đụng tới loại chuyện này là không thể giải thích rõ ràng, mấy tên tiện nhân đó cũng không phải là lần đầu tiên làm ra loại chuyện này, đều là kẻ lão luyện trong chuyện này rồi. Nhất định phải dặn dò mọi người, nhất quyết không thể lại tiến vào trong phòng của bọn họ. Còn có, một khi có tiếp xúc với bọn họ thì chí ít phải có từ hai người trở lên mới được."
Ngô An than thở: "Tam trang chủ yên tâm, đều đã dặn dò mọi người rồi, đều đã biết rõ danh tiếng của bọn họ, bọn họ vừa tới gần, đám người đều sợ quá chừng, nào có ai còn dám trêu chọc, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này có thể không cần thể diện đến loại tình trạng này, thiếu một chút bị lừa gạt mà thôi. Vừa xảy ra việc này, người nào cũng đều sợ hãi, không có khả năng tiếp tục để cho bọn họ có cơ hội nữa rồi."
Ngô Hòa Vận hít một hơi thật sâu, "Ba nữ nhân này chính là ôn thần. Đúng rồi, bên phía đám người Lâm Nhị Khánh không chó một chút khác thường gì sao?"
Ngô An lắc đầu: "Không có, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt nói chuyện phiếm với nhau, sau đó thì không có ra khỏi cửa."
Ngô Hòa Vận cau mày suy tư một hồi, sau đó lại xách ra cái túi đeo ở sau lưng, vừa nhìn đã biết là chứa Tửu Hồ, đưa cho đối phương nói: "Đã kiểm tra lại Tửu Hồ rồi, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Một chút nữa, ngươi sắp xếp người đi gõ cửa, bảo bọn họ đến phòng khách, nói là ta có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố, thông báo cho toàn bộ khách nhân đều đi tới. Ngươi trước hết sắp xếp ở bên phía họ Lâm để thử Tửu Hồ xem sao."
Ngô An lập tức minh bạch, nhận đồ vật vào tay, "Được!"
Rất nhanh, cửa phòng của bốn người Dữu Khánh đều bị gõ vang, cửa mở ra, nhân viên sơn trang tại cửa vào thông báo tình huống liên quan.
Nếu đã là có chuyện trọng yếu cần tuyên bố, tự nhiên không nói nhiều lời, lục tục đi ra cửa, bốn người kết bè kết đảng cùng đi với nhau.
Cho dù bọn họ biết rõ phòng khách ở đâu, sơn trang vẫn là sắp xếp người dẫn đường.
Đi đến phòng khách, phát hiện không có một bóng người, được thông báo chờ một chút, đành phải đứng ở nơi lô gia ngắm nhìn quang cảnh buổi sáng, buổi sáng có một vẻ đẹp khác.
Trong hành lang bên ngoài phòng khách, Ngô An cầm Tửu Hồ trong tay, theo tiếng Tửu Hồ kêu "Xì xèo" và xù lông đầu lên ra hiệu, gã một đường đi tới cửa vào phòng khách. Gã cũng không có lộ diện tại cửa vào, cau mày đem Tửu Hồ đặt trở lại vào trong túi, sau đó lại lập tức xoay người rời đi.
Cũng không phải đi nơi nào khác, là đi đến một gian tiều phòng ở gần đó, tìm đến Ngô Hòa Vận đang chắp tay đứng chờ ở dưới ánh nắng tươi đẹp, hai tay dâng túi lên, "Tam trang chủ, đã thử qua rồi, Tửu Hồ không có vấn đề."
Ngô Hòa Vận xoay người, nghi hoặc hỏi: "Không có vấn đề? Vậy ngày hôm qua khi ngươi theo dõi là xảy ra chuyện gì?"
Ngô An nhịn không được giang hai tay ra, "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tam trang chủ, ngày hôm qua thật sự là sử dụng như bình thường, nhưng mà bộ dạng Tửu Hồ chính là như không có thể tìm ra vết tích gì, đi ra đi vào trên mặt đất trong lòng đất mấy lần, ngoại trừ xoay quanh lung tung ra thì không có cảm ứng gì."
"Là tình huống gì? Lẽ nào có biện pháp che dáu khí tức hay sao..." Ngô Hòa Vận xách cái túi cau mày thì thầm một hồi.
Vấn đề này, hai người suy nghĩ mãi một hồi đều không có nghĩ ra, thực sự là giống như Đại trang chủ Ngô Đao nói, những chuyện kỳ lạ có vẻ thực sự bắt đầu cuất hiện tầng tầng lớp lớp rồi.
Thẳng đến khi có người đến thông báo, nói ba nhóm khách nhân khác cũng đã đến phòng khách, Ngô Hòa Vận mới không thể không tạm thời bỏ xuống việc này, trước tiên đi tiếp khách.
Khi y tiến vào phòng khách thì phía sau còn có người khiêng một tấm ván cửa lớn tiến vào, phía trên ván còn có đặt thi thể một con sói hình thể cực lớn, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh dày đặc, vết máu loang lổ, có vẻ bị chết chưa quá lâu, vừa nhìn đã biết là loại đã thành tinh.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào tấm ván cửa được khiên vào đặt xuống, đều không biết là có ý gì.
"Đã để chư vị đợi lâu." Ngô Hòa Vận trước tiên hướng mọi người chắp tay khách sáo một câu, sau đó cũng không có vòng vo, trực tiếp chỉ vào thi thể con sói, nói: "Yêu nghiệt giết người tối hôm qua đã bị nhân mã của sơn trang lục soát tìm được rồi, chính là con yêu này, một đường truy sát, đã đem nó đánh gục. Ta đại biểu sơn trang đặc biệt tới báo cho mọi người biết một tiếng, để hóa giải hiểu lầm tối hôm qua, thỉnh chư vị bao dung!"
----- Bachngocsach.com ------
Để ủng hộ trang mới Vip.Bachngocsach.com,
Chương mới sẽ được đăng trước tại link: https://vip.bachngocsach.com/truyen/ban-tien/180.html
nhé các bạn.