Bán Tiên

Xin dừng bước


trước sau

Đã biết rõ lai lịch những người này, cũng minh bạch những người này vì sao dám đốt lửa nấu ăn trong đêm tối tại Cổ Trủng hoang địa.

Dám bộc lộ, không phải bởi vì thực lực những người này, mà là vì lai lịch của họ. Thương nhân U Giác phụ chỉ cần không làm xằng bậy tại Yêu giới thì trên cơ bản phía Yêu giới cũng sẽ không có người làm khó bọn họ, dù sao U Giác phụ tập trung các loại vật phẩm, cũng là địa phương mà Yêu tu thích đến, vô duyên vô cớ đắc tội thương gia của U Giác phụ không phải là chuyện gì tốt.

Nữ tử đội nón đi tới dưới một gốc đại thụ, tay vịn sợi dây treo trên cây, ngồi ở xích đu và bắt đầu đung đưa, tay áo váy cũng lay động tung bay theo.

Không biết vì sao, Dữu Khánh cảm giác nữ nhân này chất chứa tâm sự nặng nề, trong lòng lại nhịn không được tự giễu, nghĩ lung tùng gì chứ?

Ổn định tâm thần, lại trở về với ý đồ tới đây, hiện đã xác nhận lai lịch những người này, phỏng chừng sẽ không làm ẩu làm càn gì với mình.

Sau khi cân nhắc cẩn thận mức độ rủi ro, Dữu Khánh cởi Linh Mễ vác trên người xuống, lặng lẽ treo tại trên cành cây, giấu kĩ, tiếp đó lắc mình bay về phía đống lửa trên đất bằng, dứt khoát hiện thân.

Làm ra quyết định như thế cũng là vì không còn biện pháp nào, nếu không biết rõ hoàn cảnh vị trí, muốn dựa vào vận may để thuận lợi xông ra Yêu giới là rất khó.

Tất nhiên là nếu muốn tiếp xúc với người khác, chí ít người của U Giác phụ dễ nói chuyện hơn yêu quái bản địa.

Hắn mới vừa phi thân ra, hơi có chút động tĩnh, ba người trước đống lửa, nữ dây đang đu dây đều bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú.

Dữu Khánh nhẹ nhàng rơi xuống, trước tiên khom người chắp tay, hành lễ chào mọi người.

Tư thế thể hiện rất thấp, chứng minh mình không có địch ý.

Ba người trước đống lửa đã nhanh chóng đứng lên, kinh nghi bất định, đầu tiên là đồ Dữu Khánh mặc trên người, chỉ có áo lót bên trong, không có mặc áo khoác ngoài.

Ngừng đu dây, nữ tử đội nón nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dữu Khánh.

Phụ nhân trung niên thân thể đẫy đà, nhìn nét mặt có cảm giác mạnh mẽ, lật tay vuốt qua hai mắt một cái, trên hai mí mắt lập tức xuất hiện hai vệt sáng màu xanh lam, như vừa bôi lên hai vệt thuốc màu.

Dữu Khánh tại sư môn còn được truyền một ít kinh nghiệm giang hồ, vừa nhìn thấy thứ đối phương bôi lên liền biết đối phương vừa sử dụng "Lam Sắc Yêu Cơ" do Giải Yêu sư luyện chế.

Một khi vật này bộc lộ ra trong không khí, dễ dàng bốc hơi, bôi tại trên mí mắt, thị lực người quan sát xuyên thấu qua lớp bay hơi để có thể nhìn ra trên thân đối phương là 'Nhân khí' hay là 'Yêu khí'. Nói một cách phổ thông, chính là sử dụng thứ này có thể nhìn ra một kẻ có phải là yêu quái biến thành hay không.

Lam Sắc Yêu Cơ bôi ra, hiệu quả nhiều nhất có thể duy trì liên tục nửa canh giờ, sau khi toàn bộ màu lam nhạt biến mất cũng có nghĩa là hiệu quả không còn nữa.

Sau khi nhìn ra Dữu Khánh là người không phải yêu, Phụ nhân quát lên, "Tiểu tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa từ đâu tới, cớ gì tự tiện xông vào nơi người khác dừng chân?"

Những lời này chính là khẳng định với ba người khác, kẻ tới là người.

Tại khoảng cách gần, Dữu Khánh nhìn rõ tên hiệu trên U Cư bài bên hông bọn họ là 'Diệu Thanh đường', nói cách khác bốn người này đến từ một cửa hàng tên là 'Diệu Thanh đường' ở U Giác phụ, lúc này chắp tay nói: "Tiểu sinh Chiêm Mộc Xuân, là Liệt Châu tân khoa Giải Nguyên. Lần này mạo muội đến đây, quả thật bất đắc dĩ, nếu như có điều quấy nhiễu, còn xin thứ tội cho."

Không dùng tên hiệu 'A Sĩ Hành', đầu tiên là không muốn để cho mấy người này có ấn tượng với cái tên 'A Sĩ Hành', thứ nhì là thành tích thi Hương của A Sĩ Hành cũng không xếp phía trước, không có ấn tượng bằng danh hiệu Giải nguyên Chiêm Mộc Xuân. Người có giá trị một chút, gặp gỡ loại tình huống này, tính an toàn tương đối cao hơn một chút, người có giá trị tự nhiên dễ dàng được đối xử tử tế.

Lời này vừa nói ra, bốn người đều là vẻ mặt kinh ngạc, không bao giờ nghĩ tới tại trong trường hợp này lại gặp gỡ loại người có lai lịch như vậy.

Nữ tử đội nón kia cũng rời khỏi dây đu, đi tới xoay quanh Dữu Khánh mấy vòng nhìn từ trên xuống dưới, nhiều ít có chút hiếu kỳ nói: "Khôi thủ Liệt Châu thi Hương, làm sao lại chạy đến nơi đây rồi?" Giọng nói dịu dàng.

Không chỉ người có khí chất, giọng nói cũng êm tai, đôi mắt Dữu Khánh rất muốn nhìn xem rõ khuôn mặt dấu sau lớp lụa của đối phương, rất muốn nhìn xem rốt cuộc dung mạo của đối phương như thế nào, than thở: "Mấy ngày trước, Liệt châu ba trăm mười tám thí sinh tập kết tại Châu phủ xuất phát, có hơn một nghìn nhân mã hộ tống, trên đường đi tới Cổ Trủng hoang địa, đột nhiên bị tập kích..."

Hắn đem tình hình bị tập kích lúc đó kể lại đại khái, không nên kể tất nhiên sẽ không kể, bỏ đi chuyện mình thoát ra lồng giam chạy đi tìm Linh Mễ, chỉ nói khi mình hoảng sợ chạy trốn thì tiến vào trong sông, ôm một thân cây trôi tới nơi này.

Tình huống trải qua rất chân thực, không giống như là giả, nguyên nhân chính là vì như thế, bốn người hai mặt nhìn nhau.

Vị nam nhân có chút mập mạp kia trầm ngâm nói: "Con ưng khổng lồ thả đá không tập... trong Cổ Trủng hoang địa hình như có một Yêu tu tên là Cao Viễn, biệt hiệu 'Ưng vương', có khả năng cũng tham dự việc này."

Dữu Khánh quan sát phản ứng của mấy người, phát hiện tại trong mấy người tựa hồ nữ tử đội nón là người làm chủ, lại lần nữa chắp tay nói: "Còn chưa thỉnh giáo chư vị tôn tính đại danh."

Nữ tử đội nón dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Chúng ta là ai không trọng yếu. Tiểu huynh đệ, ngươi là người trong con đường làm quan, chúng ta là người trong giang hồ, nhìn ngươi cũng có tu vi nhất định, hẳn biết chút chuyện giang hồ mới phải, chẳng phải đã nghe nói đạo bất đồng bất tương mưu, cớ gì đêm tối nhảy ra gặp mặt?"

"Nói vậy chư vị cũng có thể đoán ra một chút." Dữu Khánh cười khổ, lại lần nữa chắp tay khẩn cầu, "Tiểu sinh lạc đường trong Cổ Trủng chi địa này, thứ cho tiểu sinh cả gan, không biết chư vị có thể hay không trợ giúp tiểu sinh rời đi, sau việc tiểu sinh tất có thâm tạ."

Nữ tử đội nón: "Chúng ta có việc ưu tiên riêng của chúng ta, không có thời gian vì chuyện của ngươi mà dừng. Mặt khác, không quản ngươi có phải lạc đường hay không, đều là tự tiện xông vào Yêu giới, nếu như đã phá vỡ Năm Mươi Dặm chi ước, người người trong Yêu giới đều có thể danh chính ngôn thuận tìm ngươi gây phiền phức, chúng ta dẫn theo ngươi chẳng phải là tự tìm rắc rối? Chúng ta không hại ngươi, cũng không rêu rao lên, đã là giúp ngươi, những chuyện khác liền không nên suy nghĩ nhiều, tự tìm đường sống đi thôi."

Ưu tiên? Dữu Khánh trong lòng nói thầm, thương nhân U Giác phụ chạy đến Cổ Trủng hoang địa, có thể có việc gì ưu tiên?

Người ta đã nói đến tình trạng như vậy, hắn cũng không tiện miễn cưỡng, nhưng có một chuyện không thể không cầu, "Cho phép tiểu sinh lại cả gan một câu. Chư vị tung hoành

Cổ Trủng chi địa, tất nhiên có chuẩn bị bản đồ, nếu như có dư thừa, không biết có thể ban thưởng cho ta một phần hay không? Nếu có thể may mắn thoát đi Cổ Trủng chi địa, tương lai tất có hậu báo!"

Nữ tử đội nón trái lại cũng sảng khoái, lật tay thò vào trong áo choàng, từ sau eo rút ra một quyển bản đồ da dê, tiện tay ném tới.

Dữu Khánh một tay tiếp lấy, tới tay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, nhìn qua, phát hiện quả nhiên là bản đồ Cổ Trủng chi địa, lúc này khom lưng với bốn người, biểu thị cảm tạ.

Không dám tiếp tục quấy rầy quá nhiều, trước khi đi, hắn nhìn thật kỹ nửa khuôn mặt nữ tử đội nón, rất muốn thỉnh đối phương tháo khăn che mặt xuống để nhìn xem hình dáng, nhưng mà lại không dám đường đột.

Đối với trong lòng sinh ra tình cảm, cũng không thể không âm thầm tự giễu, người ta thế nhưng là người có thể kiếm được nơi đặt chân tại U Giác phụ, mình chẳng qua là tục nhân liều sống liều chết vì mấy nghìn lượng bạc, người ta có xinh đẹp như thế nào cũng không quan hệ gì với ngươi, cũng không phải loại người như ngươi có tư cách mơ ước.

Nữ tử đội nón không biết có phải hay không đọc hiểu được ánh mắt của hắn, cười cười đùa cợt.

Dữu Khánh cảm nhận được đối phương nhìn mình giống như nhìn 'Tiểu bằng hữu', hơi gật đầu chào hỏi, không có đề cập tới lời mượn giấy mượn bút nữa, dứt khoát xoay người, tung người rời đi. Sau khi nhảy lên chìm vào rừng cây, nhấc lên túi Linh Mễ của mình, biến mất tại trong bóng đêm.

Mà nữ tử đội nón thì đối với hai nam nhân ở bên cạnh ra hiệu bằng ánh mắt một cái, hai người hiểu ý, nhanh chóng lắc mình chìm vào cảnh đêm, lặng lẽ đuổi theo Dữu Khánh.

Lúc này, làm bạn ở bên, phụ nhân chợt thổn thức một tiếng: "Tiểu thư, nhìn đến 'Nghiệt Linh đan' có sức cám dỗ thật sự không nhỏ, lại có người dám trực tiếp va chạm với đội ngũ hộ tống Ti Nam phủ. Đối với việc này, chỉ sợ tiểu tử kia e rằng không chút nào biết rõ, trên vai vậy mà dám khiêng hơn trăm vạn lượng bạc chạy loạn khắp nơi, quả thực là khi dễ bọn ta không dám lấy!"

Nữ tử đội nón: "Nếu như hắn nói là thật, loại Giải Nguyên vừa giỏi văn vừa biết võ này trái lại hiếm thấy, nói là tài tử cũng không quá đáng, nằm lại nơi đây không khỏi có chút đáng tiếc. Chỉ là nếu như bọn ta không lấy, để lại Cổ Trủng chi địa này cũng chỉ lãng phí tiện nghi người khác, nếu như xác nhận không có sai lầm, đã là chuyện thuận tay, không ngại liền thuận tay mà làm."

Phụ nhân hắng giọng gật đầu, đã hiểu ý của nàng, một đống lớn bạc đột nhiên chủ động đưa lên cửa như thế, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút không xác định, vạn nhất là cái bẫy thì sao chứ? Không xác nhận ăn chắc, không dám hành động thiếu suy nghĩ...

----- bachngocsach.com -----

Một đường sờ soạng, lại qua sông, Dữu Khánh trở lại nơi ẩn thân.

Thủ tại cửa động, Hứa Phí thấy hắn trở về, lúc này dò hỏi: "Tình huống thế nào?"

Dữu Khánh: "Nói ra ngươi cũng không hiểu, ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp." Chuyện có liên quan tới người của U Giác phụ xác thực cũng không cần phải nói cho Hứa Phí, cùng với người không hiểu nói không rõ ràng, càng nói càng ra nhiều vấn đề, sẽ hỏi mãi không hết.

Hứa Phí tuân lời đi nghỉ ngơi, Dữu Khánh để cho hắn nghỉ ngơi nhiều chút rồi mới thay đổi người.

Ngày tiếp theo, sau khi mặt trời hiện lên, khoanh chân đả tọa hai canh giờ, Dữu Khánh mới thu công rời động. Ngồi ở ngoài động, Trùng nhi lập tức đứng dậy chào hỏi, "Sĩ Hành công tử."

Dữu Khánh ừ một tiếng, lấy ra tấm bản đồ da dê kia, leo lên đỉnh núi, so sánh địa hình xung quanh để xác nhận vị trí hiện tại của mình, nhằm thiết lập tốt tuyến đường rời đi Yêu giới.

Hứa Phí và Trùng nhi cũng leo lên núi, hai người cũng vây quanh ở trước bản đồ, đều không nghĩ đến Dữu Khánh đã có được bản đồ.

Đứng ở đỉnh núi, ba người lại không biết lúc này đã có một người lặng lẽ lắc mình xông vào nơi bọn họ ở lại tối hôm qua, tại bên trong sơn động tìm tòi một hồi.

Địa vực Cổ Trủng hoang địa rất rộng, trên tấm bản đồ cũng chỉ có thể đem địa hình toàn bộ địa vực thể hiện đại khái, thủ đoạn vẽ khó mà thể hiện và đánh dấu tỉ mỉ được toàn bộ địa hình địa mạo của Cổ Trủng hoang địa. Sau khi dò tìm một hồi trên bản đồ, cũng không có thể theo khung cảnh xung quanh tìm được mốc đánh dấu, có không ít khu vực có sông ngòi tương tự khu vực xung quanh, không thể xem như vật tham chiếu, cho nên vẫn chưa xác định được vị trí hiện tại của mình.

Tuy vậy, đã có bản đồ ở trong tay, căn cứ đại khái vào địa điểm bị tập kích, lại tính ra tốc độ chảy dòng sông, cơ bản có thể khoanh vùng khu vực.

Ba người theo đường cũ xuống núi, chuẩn bị đi tìm địa hình có đánh dấu trên bản đồ, chỉ có tìm được địa hình có thể làm tham chiếu mới có thể xác định vị trí hiện tại của mình, mới có thể lập ra tuyến đường rời đi tốt nhất.

Đi qua sơn động ở lại tối hôm qua, ba người chỉ là thoáng nhìn qua, không có ý định dừng lại, cơ hồ đều là tay trắng mà đến, cũng không có thứ gì để thu dọn.

Nào ngờ mới vừa đi qua sơn động, bên trong sơn động liền truyền đến giọng một nữ nhân, "Chiêm Mộc Xuân."

Hứa Phí và Trùng nhi đều là đồng thời quay đầu nhìn tới, Dữu Khánh thì bỗng nhiên tim đập mạnh một cái, giọng nói này hắn không xa lạ, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy bên trong sơn động chậm rãi đi ra nữ tử đội nón áo khoác xanh, chính là nữ nhân dễ nhìn tặng bản đồ đêm qua.

So với đêm qua tại trước đống lửa, dáng vẻ nữ nhân này tại thanh thiên bạch nhật càng có vẻ xinh đẹp hấp dẫn.

Chiêm Mộc Xuân? Hứa Phí có chút hoài nghi, không biết có phải mình nghe lầm rồi hay không, nữ nhân này là đang gọi tên của Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân sao?

Nữ tử đội nón đứng ở ngoài cửa động, nhìn chằm chằm Dữu Khánh tựa tiếu phi tiếu nói: "Xin dừng bước. Suy nghĩ cả một đêm không nghĩ ra, đặc biệt tới thỉnh giáo, ta nên gọi ngươi là Chiêm Mộc Xuân, hay nên xưng hô ngươi là Sĩ Hành công tử?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện