Bán Tiên

Đàn tế


trước sau

Cây cối chặt xong không thể một lần vận chuyển tới, không phải đám người Chu Thượng Bưu khiêng không nổi, mà bởi vì thông đạo trong lòng đất khi thì khúc khuỷu, khi thì không đủ rộng, không thể mang nhiều một lần.

Phụ trách việc này, Chu Thượng Bưu và Trình Sơn Bình đem đến đoạn cây đầu tiên thì Dữu Khánh ra hiệu cho hai người đặt hẹ xuống, sợ chấn động quá lớn làm kinh động Hỏa Tất Xuất không biết có tại đây hay không.

Thừa dịp thời gian rảnh rỗi khi hai người đi chặt cây, Dữu Khánh đã từ trên một khối tảng đá lớn bên trong địa đạo lấy ra mấy khối bản đá, dời đến một góc hồ dung nham, tại phía sau một trụ đá kết nối trên dưới gác lên sắp xếp thành một cái chữ "Tỉnh (井)". Sở dĩ dùng bản đá xếp cái này, là vì mặt sau trụ đá không có đất bằng, có một cái rảnh dung nham.

Chính tay Dữu Khánh đem thân cây chặt tới tại trên bản đá hình chữ "Tỉnh" sắp xếp gác lên nhau tạo thành một lô-cốt gỗ, ở giữa có một cái giếng rỗng.

Đám người Chu Thượng Bưu nhanh chân nhẹ tay hỗ trợ dời gỗ thì hoàn toàn xem không hiểu đang làm gì, hỏi Thiết Diệu Thanh, Thiết Diệu Thanh cũng không nói, kỳ thực nàng cũng không nói được rõ ràng, chỉ biết là đang sắp đặt đàn tế.

"Lão bản nương, bên ngoài trời đã tối rồi." Trình Sơn Bình đi ngang qua bên cạnh Thiết Diệu Thanh thì nhắc nhở một tiếng, lại nhịn không được đè thấp giọng nói đốp chát mấy câu với Dữu Khánh, "Ngươi sẽ không phải là muốn phóng hỏa dùng khói xông đi? Ta nói cho ngươi biết, biện pháp nào có thể nghĩ được thì chúng ta đã sớm thử qua rồi, căn bản không có tác dụng, có thể sinh sống tại trong dung nham, Hỏa Tất Xuất căn bản không sợ khói lửa." Là đang nhắc nhở Dữu Khánh đừng khiến cho bọn hắn không công bận rộn một trận.

Thiết Diệu Thanh nghe vậy hơi cau mày.

Dữu Khánh không thốt tiếng nào, đợi cho lô-cốt gỗ hình kim tự tháp cao hơn cả người được dựng cố định xong rồi, hắn mới thừa dịp không có những người khác, nói với Thiết Diệu Thanh: "Cũng được rồi, bảo những người khác đều thối lui đi, người bất kính với thần linh không thích hợp ở lại đây."

Từng có trải nghiệm hai chữ 'An không', Thiết Diệu Thanh tạm thời tin hắn đích xác có nghề, xoay người liền làm theo, bảo mấy người lui xa chút, đặc biệt căn dặn Tôn Bình trông chừng.

Không có những người khác, lúc này Dữu Khánh mới nâng lên một thân cây đã được tỉa tót sẵn, nhảy lên trên lô-cốt gỗ, đem thân cây cắm vào bên trong giếng, khi chống được vào bản đá trong dung nham mới buông tay nhảy xuống.

Cây mới chặt còn ẩm ướt không dễ cháy, không có lập tức bị đốt cháy mà trước tiên toát ra khói dày, sau đó mới chậm rãi bốc cháy.

Đây là làm gì? Thiết Diệu Thanh cảm thấy cái đàn tế này có điểm cổ quái, nhưng mà xem không hiểu, quay đầu lại phát hiện Dữu Khánh đã đốt cháy chín cây hương.

Ba cây cắm ở trên mặt đất trước đàn tế, Dữu Khánh lên tiếng một câu, "Lui ra ngoài."

Hai người nhảy lên mặt đất, sau đó Dữu Khánh lại cắm ba cây trên mặt đất, đưa mắt nhìn lửa bập bùng chậm rãi cháy giữa lô-cốt gỗ.

Vẫn là câu nói kia, gỗ ẩm ướt không dễ cháy, không thể rất nhanh đốt cháy toàn bộ lô-cốt gỗ, nhưng mà không gian dung nham trong lòng đất này nhiệt độ rất cao, một đống gỗ ẩm ướt đó không khác bị gác nung ở trên lửa.

Nói đến cùng, Dữu Khánh vẫn là muốn tạo ra lượng lớn khói mù để hỗ trợ cho tu vi Quan Tự quyết không đủ. Kỳ thực trực tiếp đem gỗ ném vào trong dung nham cũng được, nhưng đốt như vậy không thể kéo dài, quá trình tạo ra khói mù không thể bền bỉ, cho nên hắn mới xây dựng một tòa đài gỗ để chậm rãi từ bên trong sụp xuống và cháy dần.

Quan trọng nhất là, nếu như đã giả thần giả quỷ lừa gạt người ta thì phải làm cho quá trình có hình có dạng, không thể toàn bộ dựa vào nói bậy, người ta cũng không phải kẻ ngu si.

Gỗ ẩm ướt bốc cháy tỏa ra khói mù chậm rãi khuếch tán trong không gian dưới lòng đất.

Dữu Khánh quan sát thấy thiết kế của mình hẳn sẽ không có vấn đề, lô-cốt gỗ hẳn có thể chậm rãi dẫn lửa đốt cháy hết, lúc này mới yên tâm cùng Thiết Diệu Thanh rút lui khỏi cửa động, thối lui đến vị trí không còn nhìn thấy hồ dung nham, cũng là để tránh cho Hỏa Tất Xuất nhìn thấy người không hiện ra.

Thẳng đến lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống, ba cây hương sau cùng trong tay lại cắm ở trên mặt đất, đối diện với phương hướng ánh sáng đỏ rực.

Cuối cùng cũng rời đi? Thiết Diệu Thanh không biết mình nên làm gì nữa, hỏi một câu, "Kế tiếp làm thế nào?"

Dữu Khánh cũng muốn biết, nhưng trong lòng hắn ngay từ đầu đã không có cơ sở nào để dựa vào, đối với biện pháp này từ đầu liền không có chút nào nắm chặt, thuần túy là bị ép không còn cách nào, hoàn toàn là đang tận lực thử một lần, nếu thực sự không được thì hắn chỉ có thể mượn nhờ bố cục trước mắt một mình chạy thoát trước đã rồi nói tiếp, tiền tài gì gì đó chỉ có thể xem như vật ngoài thân, trước hết cần bảo đảm mạng nhỏ của mình mới quan trọng.

Nói trắng ra là, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã đưa ra dự định xấu nhất, đó là chuẩn bị ném lại Hứa Phí và Trùng Nhi, dẫn theo hai người là không có biện pháp trốn thoát.

Với hắn mà nói, đường đường Linh Lung quan chưởng môn là không thể chết tại nơi này, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới không biết được chưởng môn chết như thế nào thì tính là chuyện gì xảy ra? Không khỏi quá uất ức. Hắn cảm thấy thay vì cả ba người đều chết tại đây, không bằng chạy thoát một người, chí ít còn có thể có người sau này báo thù rửa hận.

Mà chỉ cần hắn chạy thoát được, chỉ cần lưu lại cảnh cáo, nhóm người Diệu Thanh đường này chưa chắc đã dám động Hứa Phí và Trùng Nhi.

Đây là người được Ti Nam phủ hộ tống vào kinh thành đi thi, chỉ là một cái Diệu Thanh đường nào dám tùy tiện đánh mặt mũi của Ti Nam phủ? Làm hỏng quy củ trung lập, U Nhai cũng sẽ không bảo đảm.

Đương nhiên, trước mắt phải thử xem biện pháp không đáng tin cậy này đã rồi nói tiếp, không đến thời điểm cuối cùng thực sự không được nữa rồi, hắn cũng không nguyện ném bỏ đi bốn ngàn lượng bạc của Hứa Phí, huống hồ còn không chỉ bốn ngàn lượng, Trình Sơn Bình lấy đi Điểm Yêu lộ, Hồng tơ, Linh Mễ và ngân phiếu, chí ít giá trị hai vạn lượng bạc, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng buông bỏ.

"Chờ!"

Tạp niệm rất nhiều, Dữu Khánh đáp lại Thiết Diệu Thanh một câu trả lời.

Thiết Diệu Thanh đành phải khoanh chân ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Dữu Khánh yên tĩnh chờ.

Sau một lát, Thiết Diệu Thanh ngửi được mùi khói, trong hồ dung nham đốt cháy bốc ra khói mù đã khuếch trương đến mức độ nhất định, cuối cùng bắt đầu tràn ra bên ngoài rồi.

Dữu Khánh biết, đây chỉ là bắt đầu, về sau khẳng định khói sẽ càng lúc càng lớn.

Hắn không gấp gáp, không chút hoang mang lấy khăn mặt mà Thiết Diệu Thanh đã chuẩn bị cho hắn ra, rót nước trong bình làm ướt khăn, liên tục thử che lại mặt và mũi, sau khi gấp xếp ra được kích thước và độ dày phù hợp thì xé ống tay áo làm sợi dây, buộc chặt lại miếng khăn che miệng mũi.

Ở bên cạnh, Thiết Diệu Thanh ngửi thấy vị khói càng ngày càng đậm, lại nhìn nhìn Dữu Khánh bịt miệng mũi bằng khăn ướt đang ung

dung điềm tĩnh, có thể nói gần như hết lời, giờ mới hiểu được, thì ra đứa này đã sớm biết sẽ bị khói xông, cho nên sớm chuẩn bị tốt rồi, đã biết rõ vậy mà cũng không nói trước cho nàng một tiếng, khiến nàng bị khói xông, không khỏi có chút đáng ghét.

Khói đã sặc mũi, Dữu Khánh quay đầu lại nói một câu, "Bị khói thì nhịn một chút, nghìn vạn lần đừng ho ra tiếng, nếu không có khả năng quấy nhiễu Hỏa Tất Xuất."

Thiết Diệu Thanh gật đầu, ra hiệu đã biết, ống tay áo che miệng mũi, loại bỏ một hơi không khí không sạch sẽ vừa hít sâu vào, sau đó vận công giảm thiểu thân thể tiêu hao cùng sử dụng không khí.

Dữu Khánh liếc mắt nhìn, trong lòng hừ lạnh, chờ đến khi khói mù dày đặc lên, trái lại muốn nhìn xem nữ nhân này có thể kiên trì bao lâu.

Như hắn phán đoán, khói mù càng lúc càng đậm, Thiết Diệu Thanh muốn đơn giản dựa vào ống tay áo để lọc không khí là không thể, lại không biết chuyến này Dữu Khánh muốn chìm đắm trong khói mù bao lâu thời gian. Nín một hơi thật lâu, tới khi sắp đổi hơi thì nàng nhẹ nhàng đứng lên, nhỏ giọng nói một câu, "Khói quá sặc mũi, ta đi chuẩn bị một chút rồi trở lại."

Nào ngờ Dữu Khánh cũng đứng lên theo, nhấc tay ra hiệu đồng thời quay đầu lại cất bước rời đi.

Đang nín thở, Thiết Diệu Thanh kinh ngạc, hỏi: "Ngươi làm gì?"

Dữu Khánh: "Cùng đi với ngươi, ta đem Linh Mễ lấy về."

"Linh Mễ?" Thiết Diệu Thanh không lý giải được, "Lúc này lấy Linh Mễ làm gì?"

Dữu Khánh: "Đợi chút nữa có khả năng cần đem Linh Mễ làm tế phẩm."

Đã là như vậy, Thiết Diệu Thanh cũng chỉ có thể ra dấu đã hiểu rồi, "Không cần ngươi chạy tới chạy lui, khi quay lại, ta sẽ thuận tiện đem tới cho ngươi là được."

Dữu Khánh: "Đợi chút nữa phải ngâm mình trong khói đặc rất lâu, người cũng sẽ bị xông khói biến mùi, ngươi chạy tới không thể giúp việc gì, còn có khả năng khiến ta phân tán tinh thần khi câu thông với thần linh, làm không tốt có khi hoàn toàn ngược lại, cho nên nếu thật sự không cần thì khỏi theo chịu khổ.

Mặt khác, ngươi phải đi ước thúc một chút người của ngươi, không nên gấy ra âm thanh, không nên đi tới đi lui trong địa đạo, đi tới đi lui sẽ có động tĩnh truyền dẫn trong lòng đất, ta cần có một cái hoàn cảnh thực sự không có âm thanh để làm phép. Một hồi nữa khả năng khói mù cũng sẽ tràn tới đó, ta lo lắng các ngươi sẽ ho khan gây ra tiếng động, nhất là hai đồng bạn kia của ta, ta kiến nghị các ngươi đều lui ra địa đạo, thủ tại cửa địa đạo là được."

Nghe tựa hồ có điểm đạo lý, Thiết Diệu Thanh trái lại không chút nào lo lắng hắn có thể theo chạy mất khỏi không gian trong lòng đất này, chỉ là có chút do dự, "Một chuyến đi chính là hơn mười dặm..."

Dữu Khánh: "Nếu như ngươi muốn nắm chặt nhiều thêm chút thành công thì nghe ta, ở tại ngoài động chờ tin tức tốt của ta."

Thiết Diệu Thanh một hơi sắp hao hết, sắp không nín thở được nữa rồi, chỉ có thể đồng ý, "Được rồi, vậy cứ theo ý của ngươi." Nói xong quay đầu lập tức thoát ly nơi đây.

Dữu Khánh đuổi theo, cố ý nhắc nhở một phen, "Đúng rồi, phiền phức lão bản nương giúp ta chăm sóc tốt hai đồng bạn của ta, ta lo lắng tên họ Trình kia sẽ làm xằng làm bậy. Ta tại đây bán mạng cho các ngươi, các ngươi nghìn vạn lần đừng ở sau lưng đâm ta một đao, nếu không đến lúc đó đừng trách ta hủy hoại Hỏa Tất Xuất."

Nghe giọng điệu này, đối với việc bắt được Hỏa Tất Xuất tựa hồ rất có nắm chắc.

Cũng biết vị này vì hai đồng bạn sẽ không tiếc liều mạng, Thiết Diệu Thanh nở nụ cười, "Ngươi suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, chỉ cần ngươi không làm loạn, ta liền đảm bảo bọn họ không có việc gì."

Hai người rất nhanh đi tới vị trí cách ngoài một dặm, nhìn thấy đám người Tôn Bình chờ đợi tại đây, trên mặt đất thắp một ngọn đèn dầu di động.

Trông thấy hai người đột nhiên trở về, người ngồi dưới đất lục tục đứng lên, Hứa Phí và Trùng Nhi càng là ngạc nhiên nhìn Dữu Khánh che kín khuôn mặt, không biết xảy ra chuyện gì.

Nơi đây không khí lưu thông tuy chậm, nhưng địa thế là một đường nghiêng lêng, khói đã gần khuếch tán đến đây, hít sâu một hơi, Thiết Diệu Thanh không chút kéo dài, trực tiếp gọi Trình Sơn Bình, "Lão Trình, đem Linh Mễ của hắn tới đây."

Trình Sơn Bình không biết có ý gì, nhưng vẫn là đem cái bao xách ở một bên mở ra, từ trong lấy ra cái bọc chứa các túi Linh Mễ của Dữu Khánh đưa cho Thiết Diệu Thanh.

Thiết Diệu Thanh không nói hai lời nhận lấy đưa cho Dữu Khánh.

Đám người Trình Sơn Bình kinh ngạc.

Dữu Khánh nhìn về phía Hứa Phí và Trùng Nhi, trong ánh mắt hơi hiện lên nét phức tạp, nở một nụ cười chào hỏi, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, một câu cũng không có nói, cũng không biết nên nói cái gì, thực sự là có chuyện nhưng không nói nên lời.

Sau khi biến mất khỏi tầm mắt mọi người, hắn lại đem Linh Mễ cõng trên người mình, buộc chắc chắn. Đây là thứ hắn cần phải đem đi lúc thoát thân.

Điểm Yêu lộ, Hồng tơ vốn rất đáng giá cũng quản không nổi nữa rồi, ngân phiếu cũng không dễ lấy cớ cầm về, trong tình huống này không thể giải thích để đòi mấy thứ này, dễ dàng gây ra hoài nghi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Linh Mễ là có thể tìm được lí do thích hợp, hễ có thể kiếm về chút nào, hắn sẽ không thể buông tha.

Trở lại vị trí cũ, ngồi xuống phía trước ba cây hương kia, lại chậm rãi hít sâu vào phổi một hơi không khí được khăn ướt lọc qua, sau đó vận công tĩnh tọa, giảm thiểu tiêu hao, cứ như vậy lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng lại lấy nước vẩy lên tấm khăn che mặt mũi.

Vận công chống đỡ khói mù, sau khi chống chịu sấp sỉ nửa canh giờ, hắn lại lặng yên đứng dậy, nhẹ nhàng, rón ra rón rén, cẩn thận từng li từng tí mà đi ra phía cửa động, tìm đến vị trí lúc trước lấy được Linh Mễ, nhìn thấy đã không còn người nào, xác định Thiết Diệu Thanh đã làm theo hắn dặn dò, dẫn người đi rồi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, biết rõ kế sách thoát thân của mình đã thành công được phân nửa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện