Thì ra là thi đạt kết quả còn cao hơn Hội Nguyên bình thường một cái đẳng cấp.
Còn có loại kết quả này sao? Văn Giản Tuệ đã không phải kinh ngạc nữa mà nghe đến mộng luôn rồi, điều này đã vượt qua quan niệm của bà ta, không nghĩ tới trong nhà mình vậy mà xuất hiện một nhân vật trăm năm khó gặp, lại còn là con rể của mình!
Núp ở phía mặt sau, ôm cánh tay tỷ tỷ nghe trộm, Văn Nhược Vị sách sách không ngừng, thỉnh thoảng lắc lắc cánh tay tỷ tỷ, ý là đang nói, tỷ tỷ ngươi có nghe hay không?
Chung Nhược Thần mặt mày hàm xuân, vui mừng khó kiềm chế, tình cảm trong lòng xoay chuyển trăm nghìn lần ra mật ngọt, đây là lần đầu tiên nghe được một đám đàn ông lải nhải nhiều lời khen ngợi một nam nhân.
Mặc dù nàng còn chưa trông thấy khuôn mặt nam nhân kia, nhưng cũng đã là cảm giác được ông Trời đãi mình không tệ, ban cho mình một trượng phu tốt như vậy.
Đám người Chung Túc phát hiện cho tới bây giờ mấy người mình mới rõ tình hình, mới phát hiện thấy trong toàn bộ nhà mình, ngoại trừ có khả năng kiếm được chút tiền ra thì xác thực có phần nông cạn.
Ngoài cửa nhấp nhoáng bóng người, Dữu Khánh đã tới rồi.
Hạ nhân dẫn đường đưa Dữu Khánh đến nơi, khi lui ra thì nhịn không được quay nhìn bóng lưng đi vào nhiều một chút, có phần hoang mang, cũng có phần ngạc nhiên.
Hội Nguyên a! Đứng đầu bảng a! Việc vui này phải lớn tới cỡ nào a! Khi gã chạy đi Đông viện truyền lời thì cũng đã cố ý chúc mừng, nào ngờ vị này ngồi ở trên bàn thấp nâng kiếm lạnh lùng lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong mặt không chút biểu tình đứng lên, cứ như thế theo gã đi đến nơi này.
Thi đậu Hội Nguyên, nghe được tin vui lớn như thế, bản thân là đương sự vậy mà có thể từ đầu tới đuôi không chút nào phản ứng, gã xem như đã phục rồi.
Tiến vào đại sảnh, Dữu Khánh nghiêng đầu mắt lạnh đánh giá một đám người Hội quán đến, khi đi đến trước mặt đám người Chung Túc thì trước tiên hành lễ, "Gặp qua thúc phụ, thẩm thẩm."
Mọi người trong phòng hơi hơi có chút nghi hoặc, ánh mắt khó rời khỏi bím tóc đuôi ngựa của hắn, không biết vì sao hắn lại cứ tùy tiện như vậy mà xuất hiện nơi này.
Văn Giản Tuệ liên tục nhấc tay ra dấu miễn lễ, mặt đầy tươi cười, tận lực thể hiện ra sự hòa ái dễ gần của mình.
Chung Túc cũng là mặt vui đỏ bừng, có phần miệng cười đến mang tai, nhưng dù sao cũng là người lâu dài trải qua nhiều loại cảnh tượng, biểu hiện ra xem như thận trọng, gật đầu khen ngợi: "Thi không tệ, lên bảng rồi. Đây là người do Liệt Châu hội quán phái tới báo hỉ cho ngươi, có việc dặn dò với ngươi." Chỉ hướng một đám Tiểu lại.
Tại đây, ngoại trừ Dữu Khánh ra, cơ hồ toàn bộ đều là vẻ mặt tươi cười, cực kỳ vui mừng.
Một đám Tiểu lại cũng trên dưới quan sát Dữu Khánh, cũng muốn nhìn một chút xem người có thể thi đạt thành tích trăm năm khó gặp này có hình dạng như thế nào, có phải là có kỳ nhân phúc tướng hay không.
Đợi khi Dữu Khánh tới gần, những người này rất nhanh liền cười không nổi rồi.
Đầu tiên, bản thân Dữu Khánh không phải là khuôn mặt tươi cười, mặt không biểu tình nói: "Chủ sự đi ra trả lời."
"Là ta, là ta." Nam tử gầy gò cầm đầu lập tức tiến lên, cúi đầu khom lưng nói: "Trình Quý xin chào công tử, chúc mừng công tử lấy bốn môn đầy điểm trúng hạng đầu Cống sĩ." (Cống sĩ: người được chọn nhập triều)
Dữu Khánh căn bản không tiếp đề tài này, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi là người Liệt Châu hội quán?"
Nam tử gầy gò tiếp tục cúi đầu khom lưng, "Đúng vậy, là phụng lệnh của Quán Lệnh đại nhân đến đây báo hỉ cho ngài, mặt khác..."
Dữu Khánh cất tiếng cắt đứt, "Ta tại Liệt Châu hội quán cũng có lưu lại, tại sao chưa gặp qua các ngươi?"
Lúc này trong đám Tiểu lại có người nói: "Từng gặp qua, chúng ta gặp qua công tử, công tử tại hội quán, khi ra vào thì thường dùng một tấm khăn mặt che miệng mũi, có thể là Hội quán có mùi vị gì rất không dễ ngửi..."
Dữu Khánh quét mắt nhìn gã một chút, cảm giác hình như nhìn có chút quen mắt, lại ngắt lời nói: "Các ngươi nói các ngươi là tới báo hỉ, bằng chứng!"
Hắn đập ra mấy câu như thế, giọng còn rất lạnh lùng, một đám Tiểu lại phát hiện mình có phần không giống như tới báo hỉ, trái lại giống như là tới đầu thú tự thú, bọn hắn còn là lần đầu tiên gặp phải gia hỏa bình tĩnh như thế, những khóa trước tới báo hỉ kẻ nào mà chẳng vui vẻ ra mặt, thậm chí là hưng phấn đến hoa chân múa tay vui sướng, khiến cho bọn hắn đều cho rằng mình đã tìm lộn người.
Đâu chỉ là đám Tiểu lại này, bầu không khí này làm cho người Chung gia cũng cười không nổi.
"Có có có." Nam tử gầy gò kia vội vàng giao văn thiếp tới, "Đây là văn thiếp do Lễ bộ Triều đình phát tới Hội quán, bên trong có Cáo hàm chính thức, còn có con dấu của Lễ bộ đóng lên đó, thỉnh công tử khám nghiệm." (Cáo hàm: công hàm thông báo)
Dữu Khánh tiếp nhận vào tay, lật xem kỹ, chỉ thấy mặt trên viết 'A Sĩ Hành' xếp hạng thi cử, chính thức thông báo cho biết hắn đã nhập Cống rồi, năm ngày sau tiến cung tham gia thi Đình, mặt trên cũng xác thực đóng dấu một phương đại ấn, có đúng là thật hay không thì hắn không biết.
Thấy hắn bình tĩnh xử lý, ở bên cạnh nhìn xem, Chung Túc lại có cảm giác mặt già đỏ lên, mới phát hiện lúc trước mình luôn luôn rất thất thố, vậy mà không giữ được bình tĩnh bằng một người trẻ tuổi.
Văn Giản Tuệ cũng là nhìn thấy dáng vẻ ung dung bình tĩnh của Dữu Khánh, càng xem càng thỏa mãn, trong lòng thầm khen, quả nhiên là người sắp thi Trạng nguyên, rõ ràng khác hẳn những kẻ bình thường khác.
"Tỷ, nhìn thấy không? Đó chính là nam tử về sau sẽ cùng tỷ sớm chiều ở chung. Ta không nói sai đi, tỷ phu trông rất đẹp trai?"
Hậu đường, hai tỷ muội tựa vào một bức chạm rỗng ngăn cách phòng khách, nhìn lén động tĩnh bên ngoài, Văn Nhược Vị thì thầm bên tai tỷ tỷ.
Sớm chiều ở chung? Chung Nhược Thần nhìn trộm Dữu Khánh ở trong phòng, mơ màng tưởng tượng tới hình ảnh kia, trong nháy mắt vẻ mặt ngượng ngùng, ngay cả lỗ tai đều đỏ lên, bóp eo muội muội vặn một cái, nhỏ giọng trách móc, "Ai bảo ngươi nói bậy!"
E lệ thì e lệ, nhưng xác thực đã nhìn thấy mình sẽ được gả cho người có hình dạng như thế nào, xác thực như muội muội nói, có phần anh tuấn, trong thân hình thẳng thớm đĩnh đạc kia tựa hồ lộ ra một sức mạnh vô hình, là một cảm giác nàng chưa từng thấy được trên người những công tử ca mà trước đây theo phụ mẫu ra ngoài gặp phải.
Mà cách ăn mặc của đối phương cũng làm cho nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng rất sợ là loại nam nhân cậy tài khinh người, vừa nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa kia liền biết là người tương đối tùy ý, hẳn sẽ không quá khó thân cận.
Văn Nhược Vị nói thầm không ngừng, "Tỷ, nhìn thấy không,
Chung Nhược Thần tràn đầy ước mơ, trong lòng thầm nói, đây là nam nhân sẽ cùng mình trăm năm giai lão a...
Dữu Khánh cầm văn thiếp trong tay tỉ mỉ kiểm tra mấy lần, không nhìn ra sơ hở gì, khép văn thiếp lại, trầm ngâm không nói.
Nam tử gầy gò kia thấy hắn xem xong hết rồi, lại nói: "Quán Lệnh và Phó đại nhân có dặn dò, bảo ngài trước khi tiến cung tham gia thi Đình hãy trở về Hội quán một chuyến, đầu tiên là bọn họ muốn gặp ngài, thứ nhì là trong cung có quy củ trong cung, có một số việc cần dặn dò và an bài trước, một ít lễ nghi tiến cung không thể tránh né cũng phải học tập một chút."
Dữu Khánh cũng chỉ là đứng nghe, từ chối cho ý kiến, văn thiếp trong tay không ngờ thuận tay đưa trả cho đối phương. Mọi người nhìn thấy liền sửng sốt.
Nam tử gầy gò vô ý thức tiếp nhận, nhận đến tay mới phát hiện không đúng, vội vàng hai tay dâng trả, nói: "Không phải, công tử, ta không thể mang nó về, đây là đưa cho ngài, khi ngài tham gia thi Đình còn phải dùng cái này tiến Cung a."
Nào ngờ sau khi giao đi, Dữu Khánh liền không có ý định nhận lại, trực tiếp nói với Lý quản gia: "Lý thúc, chuẩn bị ngựa cho ta."
Lý quản gia nghi hoặc, hỏi "Làm gì?"
Dữu Khánh chợt quay đầu nhìn về phía bức vách chạm rỗng ngăn cách phòng khách, mơ hồ thấy được ánh mắt rình coi, đã sớm đã nhận ra mặt sau có người.
Đứng ở phía sau, tựa vào lỗ rỗng, Chung Nhược Thần cảm giác ánh mắt mình và ánh mắt Dữu Khánh trong nháy mắt trực tiếp chạm nhau, giật nảy mình, sợ đến mức vội nhảy lùi rời khỏi lỗ rỗng, tay ôm ngực, trong lòng hoảng loạn, lo lắng bị Dữu Khánh nhận ra, lo lắng sẽ bị nghĩ lầm là nữ nhân có sở thích ham mê rình coi không tốt, sắc mặt bị hù dọa trắng cả rồi, hối hận không ngừng, hối hận không nên tới nhìn lén.
Văn Nhược Vị đưa tay vỗ vào đầu vai nàng, miệng nguýt về phía lỗ rỗng, ngón tay dựng đứng đung đưa, dáng vẻ rất có kinh nghiệm, ra hiệu bên ngoài nhìn không thấy bên trong.
Dữu Khánh cũng chỉ là nhìn một cái, nghĩ lầm là hạ nhân của Chung gia, không nghĩ tới những người nào khác, quay đầu lại lại nói với Lý quản gia: "Ta đi trường thi một chuyến." Dứt lời liền đi.
"Ách..." Nâng văn thiếp, nam tử gầy gò sửng sốt, ngay lập tức vội vàng đuổi theo, "Công tử, ngài trước tiên nhận lấy văn thiếp này hãy nói tiếp."
Dữu Khánh: "Ngươi mang về trước đi."
"A? Cái này... Cái này nào được mang về, không phải, công tử, văn thiếp này không phải bình thường, liên lụy tới việc thi Đình do chính Thánh thượng chủ trì, là Nội các ra lệnh phải tại trước giờ Dậu hôm nay đưa tới tay, tuyệt không thể quá hạn. Ta chỉ là một tiểu nhân vật, dù cho có gan lớn như trời cũng không dám đối nghịch với Nội các Triều đình a. Ngài không tiếp nhận, cho cái ký tên, ta trở lại bàn giao không được a! Chúng ta trước kia không cừu gần đây không oán, ngài làm như vậy, ta sẽ không bảo đảm được chén cơm, toàn nhà già trẻ của ta dựa hết cả vào ta a. Công tử, công tử..."
Nam tử gầy gò hoảng hốt, đuổi theo cầu xin, lại không dám đối với vị Hội Nguyên lang đầy điểm đang hót này làm cứng, nếu là người ta nẳm lăn ra đất, vậy thì đời này của hắn liền hết rồi.
Trong phòng, một đám Tiểu lại cũng hoảng hồn, chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, hoàn toàn đã vượt quá bọn họ tưởng tượng, sự việc không nên như vậy, mọi người là cùng nhau tới phát tài, không phải tới cùng nhau cõng nồi, lúc này rối loạn tùng phèo cả lên, đồng thời đuổi theo, dồn dập gọi vang công tử xin dừng bước.
Cùng từ trong phòng đi ra, Chung Túc và Văn Giản Tuệ cũng há hốc mồm, không biết đây là chuyện gì xảy ra.
Nhìn một đám người cứ vậy một nhóm vừa kêu vừa gào đột nhiên chạy mất, Chung Túc chợt tỉnh lại, đối với Đỗ Phì ở một bên nói: "Chính ngươi đi theo nhìn xem, nghìn vạn lần không thể để hắn gặp chuyện không may."
Hiện tại là thật tâm không dám để cho Dữu Khánh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đỗ Phì gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy một đám Tiểu lại, hạ nhân Chung phủ dồn dập dừng lại nhìn theo, đều hiếu kỳ đã xảy ra chuyện gì.
Một đám Tiểu lại một đường vây bắt Dữu Khánh vừa nói vừa khuyên, nhưng mà Dữu Khánh chết sống chính là không tiếp nhận văn thiếp, càng không cần phải nói hắn ký tên rồi.
Nhưng vậy mà gặp đến còn không phải là thư sinh văn nhược gì, một đám người chặn đường cũng chặn không được, sống gặp quỷ rồi!
Đi tới trước bức tường bình phong nơi cổng chính Chung phủ thì Dữu Khánh không kiên nhẫn nữa, đột nhiên lắc mình một cái lăng không rời đi.
Người đâu chứ? Một đám Tiểu lại ngưng nghẹn không nói nên lời, đều là ngửa đầu nhìn, bóng người vù một cái, nhảy lên không rồi không còn thấy bóng?
Bọn họ vòng qua mặt sau bình phong tìm kiếm, không thấy người, sau đó trái lại nghe đến ngoài cổng truyền đến một tràng tiếng vó ngựa.
Khi một đám người chạy ra cổng đưa mắt nhìn, hay thật, thật sự đã chạy rồi.
Dữu Khánh không kịp chờ Lý quản gia an bài tọa kỵ, thấy nơi cổng vào dừng một đám ngựa, cũng không có ai quản, trực tiếp tháo lấy một con ngựa, thúc ngựa chạy đi.
"A? Công tử, đó là ngựa của ta!" Một gã Tiểu lại la hét.
Nam tử gầy gò thì hô to, "Công tử, trong Kinh thành không thể phóng ngựa cuồng chạy!"
Một đám người sau đó cởi dây buộc tọa kỵ khẩn cấp truy đuổi theo.