Cả tuần cũng đã trôi qua, Ái Kỳ ả cũng tạm gác lại mấy trò phá đám của mình. Hôm nay cô đi chơi với bạn, Mai Phách thì về quê, hai ông bà Triệu thì ngày nào cũng đi chơi cùng đám bạn già. Giờ trong nhà chỉ còn Triệu Lâm và ả. Anh thì cố tình đi làm về muộn, bước vào nhà, đập vào mắt anh là hình ảnh ả mặc chiếc váy ngủ mỏng tang, không biết có mặc nội y hay không, có vẻ xuyên thấu chút. Thấy anh, Ái Kỳ giả vờ bẽn lẽn đi lại, nhỏ giọng:
- Anh về rồi ạ
Triệu Lâm không quan tâm, dửng dưng đi qua. Ả bất ngờ lên tiếng:
- Khoan đã anh Lâm, em...em muốn lấy cái này mà nó trên cao quá...Anh...giúp em
Triệu Lâm nhọc nhằn quay lại, chán nản hỏi:
- Lấy cái gì? Ở đâu?
Ả mừng quýnh trong bụng, bẽn lẽn chỉ tay ra cái cốc ở giá trong tủ, cũng khá cao. Triệu Lâm đi lại, dơ cánh tay lên lấy cái cốc rồi đưa qua cho ả. Ái Kỳ cầm lấy cốc từ tay anh, co hai vai lại cố ý để hơi tuột 1 bên dây váy khiến nó lộ ra phần đầu ngực của ả. Triệu Lâm không để ý, đi lên cầu thang. Vừa bước lên 1 bậc, đã nghe tiếng hét thất thanh của ả:
- Aaa, đau quá...
Anh định bỏ lên, nhưng Ái Kỳ thâm độc vậy, đâu dễ gì cứ để anh đi, ả van lơn:
- Lâm...em..
Triệu Lâm thở dài 1 cái, quay ra thấy ả nằm sõng soài ngoài đất. Bắt buộc nên anh đi lại, bế ả trên tay rồi đưa lên phòng. Vào phòng, anh đặt ả xuống giường, nói:
- Nằm nghỉ là hết
Toan đứng dậy đi thì ả nhào tới, ôm chặt anh từ sau lưng, bắt đầu mè nheo:
- Lâm...hức, anh đừng bỏ em mà...Huhu, em biết, mình là người sai, nhưng...em yêu anh...hức
Hôm nay sự thật là anh rất mệt, anh chỉ muốn đi nghỉ thôi. Anh không buồn gỡ tay ả ra, cứ ngồi vậy, đưa tay lên trán, mệt mỏi nói:
- Kỳ này, chuyện của chúng ta kết thúc rồi...Thế nhé, cô nên biết tôi đồng ý để cô ở tạm vài ngày trong nhà tôi là còn chút thương cảm rồi
Nói rồi anh nhẹ nhàng gỡ vòng tay Ái Kỳ ra. Ả khẩn khoản:
- Em không biết tại sao anh yêu Anh Nhã chứ? Hay anh cũng thử cô ta đi? Con gái ai chả ham mê giàu sang. Thử nếu anh phá sản, cô ta cũng hành xử như em thôi
Triệu Lâm đứng chững lại, quay ra chỉ vào mặt ả, gằn từng chữ:
- Đừng đánh đồng loại như cô với Anh Nhã. Cô, không bao giờ đủ tầm
Anh nói tiếp:
- Tại sao tôi yêu Anh Nhã à? Cô ấy thực tế, cô thực dụng. Cô ấy ngu ngốc, cô ngu xuẩn. Cô ấy năng lực, cô bất tài. Cô ấy thật lòng, cô giả nai...
Nói rồi anh đi ra khỏi phòng, đóng sập mạnh cánh cửa lại. Ái Kỳ ở bên trong, ngồi khụyu trên chiếc giường, ả uất ức:
- Haha,