Giọng nói Triệu Lâm vang lên trầm, nhưng gây âm cao khiến Anh Nhã lạnh hết sống lưng. Phong bì đựng đơn xin thôi việc bị hai bàn tay của cô cấu chặt lại, như vò nát. Anh Nhã chần chừ, cô đơ ra nhìn anh, nhìn 1 lúc lâu đến mức khiến người ta cảm thấy bị soi xét. Triệu Lâm lên tiếng 1 lần nữa:
- Nhanh nào...
Cô bị kéo lại thực tại, khép nép đi vào văn phòng của anh. Hai tay cô cứ cấu xéo vào, người đi run lên. Cô nhẹ nhàng ngồi ra ghế sofa tiếp khách. Triệu Lâm đi lại, nhàn hạ ngồi xuống nơi ghế bên, anh rót nước ra, đưa ra phía cô, rồi nhẹ nhàng thư thái, nhấp một ngụm. Anh nói:
- Em uống thử đi...Chính tay tôi vừa pha xong...
Cô không dám nhìn anh, gật đầu. Triệu Lâm an nhàn uống hết ngụm, cô từ từ đưa lá đơn hơi nát ra bàn anh, cúi gằm mặt xuống. Triệu Lâm nhẹ nhàng nói:
- Gì đây?
Cô lấp bấp nói:
- Thưa...thưa chủ tịch...đây là...đơn xin thôi việc của tôi...
Anh cười nhẹ, hỏi:
- Vì sao?
Cô bất ngờ nhìn anh. Đáng lẽ anh nên phê duyệt ngay lá đơn này, đừng bắt cô phải nói ra lí do tế nhị đấy. Anh Nhã nói:
- Là...vì...lời nhắn tôi lỡ gửi cho chủ tịch...ạ
Triệu Lâm đứng dậy, đi ra ghế ngồi ngay sát cạnh Anh Nhã. Cô hơi sợ, lùi về ra cuối ghế nhưng hết chỗ rồi, chạm đến chỗ để kê tay là kịch rồi. Triệu Lâm cũng di sát người lại, như ép Anh Nhã. Tay anh ngồi chống lên thành ghế, ngang đầu cô, như 1 lớp rào chắn, tay còn lại anh kéo sát eo cô lại với mình, ngắm nghía cô thật lâu. Anh Nhã lạ lẫm, quay đầu đi, vô tình để lộ ra 1 khoảng cổ trắng nõn, nhất là vùng dưới dái tai. Nơi đây có mùi nước hoa thơm nhẹ, hoang dại, vài lọn tóc tơ không búi hết rũ xuống. Cánh tai trắng mềm, thêm đôi khuyên tai nhỏ rung nhẹ lên. Đốt sương cổ lồi lên, kì thực quyến rũ. Anh Nhã chính thức rơi vào miệng sói. Triệu Lâm nhìn cô với con mắt thèm thuồng, anh muốn cắn vào đốt xương dài nhỏ