- Ư..ư..hơ
Anh Nhã cất lên tiếng rên yêu kiều nhỏ dần. Có vẻ cô đã mệt thực sự rồi. Triệu Lâm đã hành cô từ nãy đến giờ, không biết đã mấy canh giờ. Thấy cô có vẻ lả đi, anh liền cởi chiếc còng tay cô với cửa sổ ra. Anh Nhã ngay lập tức ngã khụy xuống sàn, nhìn thê lương vô cùng. Triệu Lâm nhẹ nhàng bế cô dậy, đưa lên giường nằm. Cô vì đã ngất, mất đi ý thức nên nhắm nghiền mắt lại. Anh hôn lấy hai cổ tay đỏ tấy lên, hằn vết còng của cô 1 cách trìu mến. Di môi lên trán, Triệu Lâm đặt nhẹ nụ hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, vuốt lấy mái tóc có chút bết, nói nhỏ:
- Ngủ ngon, Nhã của anh
Vậy là kết thúc cuộc hoan ái, cả hai nhanh chóng chìm đắm vào giấc ngủ, cũng 2 giờ sáng rồi.
Sáng hôm sau, Triệu Lâm theo thói quen giờ làm việc, đều đặn là 6 giờ sáng đã dậy. Anh vươn vai nhẹ 1 chút rồi dành trọn sự quan tâm sang con mèo nhỏ đang say giấc bên cạnh. Anh Nhã cô vẫn đang say giấc nồng, toàn bộ phần lưng trắng ngần phía sau đẫm mồ hôi, tóc bết lại nhưng vẫn không kém phần quyến rũ. Nơi mi mắt của cô thỉnh thoảng lại giật lên. Bờ môi đỏ ửng vẫn hững hờ khiêu gọi. Anh ngắm nhìn cô 1 lúc rồi từ từ rời khỏi giường, lau dọn căn phòng đặc mùi hoan ái hôm qua, sau đó là vào phòng tắm. Một lúc sau đang còn ngủ, Anh Nhã bỗng nhăn mặt tỉnh dậy bởi âm thanh chói tai:
- Chị Nhã của em, ô la la
Không ai khác ngoài tiếng con bé giúp việc Mai Phách. Hôm qua nó về quê, sáng nay lên sớm rồi. Tiếng nó vọng từ ngoài hành lang và bây giờ là trước cửa phòng. Cô mơ hồ nói:
- Cửa không khoá hay sao ấy
Nghe vậy thôi là nó phi vào liền, từ từ khép cửa phòng lại rồi chạy lại giường, dìu cô ngồi dậy. Anh Nhã ngáp 1 ngơi dài ngái ngủ, nhìn sang bên giường đã không còn anh. Mai Phaćh nhanh miệng nói:
- À anh Lâm sáng nay đi làm rồi. Anh dặn em đến giờ gọi chị dậy, có gì giúp chị
Con bé nhanh mồm, láu cá hỏi tiếp:
- Hoan ái đến mức rã rời thế sao chị?
Cô đỏ bừng mặt, quay đi:
- Ai bảo? Anh Lâm nhà mày trình còi, không hề hà gì với chị hết
Mai Phách bụm miệng cười. Không hề hà mà cả người Anh Nhã tả tơi, loạn trên nước da trắng ngần là những vết hickey hôn tím đỏ bầm lên. Con bé cố ý trêu trọc:
- Ừm vậy thôi, chị cố chuẩn bị nhanh nhanh rồi tự xuống nha
Anh Nhã xanh mặt lại, hai chân cô bây giờ như tê liệt, không thể đi nổi 1 chút nữa chi là lê lết xuống dưới, cô hạ nước:
- Khoan, chị...chị tã thật. Giúp đi
Mai Phách phì cười rồi dìu cô vào phòng tắm, để cô vệ sinh trong đó còn mình ra ngoài dọn dẹp gọn lại. Xong xuôi lại ra đỡ Anh Nhã cô ra ngoài, mặc quần áo rồi xuống bếp ăn sáng. Xuống dưới đã thấy ả vô ý vô tứ ngồi gác chân lên chơi điện thoại. Hai ông bà Triệu lại đi chơi đâu từ sớm rồi. Thấy cô, ả như thấy cái gai dầm trong mắt. Mai Phách dìu cô ra bàn ăn, hai chân cũng đỡ tê dần. Ả bắt đầu châm chọc: