Ái Kỳ sau khi bị 1 trận tơi bời thì lê lết thân xác về nhà 1 cách tàn tạ. Bước vào nhà, Triệu Lâm trên phòng, Mai Phách sau vườn, ông bà Triệu chắc lại đi ra ngoài, chỉ có cô đang đứng trong bếp, Ái Kỳ lầm lì đi lại, gầm gừ nói:
- Tao giết mày, Anh... Nhã.
Cô nghe thấy những lời đó, quay lại chầm chậm nhìn ả, vẻ mặt không nơm nớp sợ mà thay vào là vẻ thách thức độ kiên nhẫn. Anh Nhã hỏi:
- Sao? Vấn đề gì nữa?
Ái Kỳ chạy lại sát người cô, cố bắt lấy người Anh Nhã nhưng cô né ra, ngã xuống đất khiến ả hụt, rồi mình nằm nhoài ra đất, cố kêu thất thanh:
- Ag... đau quá
Tiếng hét của cô có phần lớn, phóng đại lên đã gây kinh động đến cả Triệu Lâm và Mai Phách. Ngay lập tức con bé Phách chạy vào, ẩn ả mạnh sang 1 bên, đỡ cô dậy, hét lớn:
- Ái Kỳ, mày lại muốn làm trò gì nữa? Ai cho phép mày đụng vào chị Nhã?
Cô tươi cười nhìn ả đang trong bộ dạng trố mắt không hiểu. Anh Nhã đáng thương nói:
- Phách, chị không sao
Triệu Lâm phi từ trên gác xuống, thấy Anh Nhã ngã nhoài ra thì ngay lập tức chạy lại, đỡ cô trong vòng tay. Mai Phách lăng xăng kể tội:
- Cậu Lâm, con ả này vừa ẩn ngã chị Nhã đấy, có vết bầm ở tay với đầu gối này...
Triệu Lâm kiểm tra vết thương cho cô, quay ra gằn giọng:
- Rốt cuộc cô cần gì khác nữa? Muốn gì thì nhắm vào tôi, đừng động vào Anh Nhã cơ mà
Anh gầm lên khiến tạo tiếng vang khắp căn nhà. Ả chạy lại, quỳ xuống thanh minh:
- Không... không phải vậy mà Lâm. Chính Anh Nhã, cô ta bày mưu hãm hại em, thuê người đánh em ở hầm gửi xe này... hức...
Triệu Lâm bế Anh Nhã lên, nói:
- Câm mồm
Rồi anh bế cô đi qua ả. Anh Nhã ngoái đầu ra nhìn ả đang quỳ rạp dưới đất, cười 1 nụ cười tươi lần thứ 3 trong ngày. Mai Phách lớn giọng khinh khi:
- Đúng là không biết điều. Còn không mau lên mà tắm táp đi, người gì mà lôi thôi, lếch thếch, trông có bẩn thỉu không