Edit: Agehakun
Beta: …
Từ khi Thang Nhị Viên từ chối lời cầu hôn, Lê Xán lập tức rơi vào tình trạng xoắn xuýt, tường vi hồng là sự kiên trì trong thẩm mỹ nhiều năm qua của hắn, nhưng hiện tại lại phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất.
Trong một buổi đêm khuya vắng người, gối đơn khó ngủ, cuối cùng Lê Xán vươn mình ngồi dậy, quyết định, giữa tường vi hồng và bà xã, đương nhiên là bà xã quan trọng hơn rồi, chỉ cần có thể cưới được bà xã về nhà, tôn nghiêm thẩm mỹ đều có thể vứt!
Vì vậy trong một ngày gió tạnh trời quang, Thang Tam Viên nhận được lời nhờ vả của Lê Xán, đích thân dẫn Thang Nhị Viên tới vùng ngoại thành, sau đó nở một nụ cười mờ ám với Thang Nhị Viên, xong lái xe rời đi.
Thang Nhị Viên men theo đường đồng đi sâu vào trong, trực giác nói cho anh biết nhất định là Lê Xán đang âm thầm giở trò quỷ.
Quả nhiên, chưa cần đi quá xa, anh đã thấy một mảnh hoa hồng đỏ vừa kiều diễm lại vừa rực rỡ, đám hoa hồng đỏ tùy ý nở rộ dưới ánh mặt trời, khiến Thang Nhị Viên không nhịn được hít sâu, chung quanh tràn ngập hương hoa hồng.
Giữa vườn hồng hoa lệ, một bóng dáng lễ phục trắng tinh khôi đứng đấy, tinh khôi mà rực rỡ, mỹ lệ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Những đóa hồng thắm sau lưng như một bức nền xinh đẹp, hòa hợp với hắn lại càng thêm rạng rỡ.
Thang Nhị Viên nhìn Lê Xán đứng trong ruộng hoa hồng, nhất thời quên hô hấp, anh muốn thu lại lời nói trước đây của mình, trên thực tế Chu Trạch lớn lên còn không bằng được một phần vạn của Lê Xán.
Lê Xán mỉm cười mở rộng vòng tay, ánh mắt lấp lánh như sao đêm trên bầu trời dịu dàng chăm chú nhìn Thang Nhị Viên, lòng Thang Nhị Viên như được sợi lông vũ chạm khẽ khàng gợn lên từng đợt sóng nhè nhè.
Thang Nhị Viên không kìm được lại bị mê hoặc, bước chân chạy về phía Lê Xán, lập tức nhảy lên người Lê Xán.
Lê Xán thỏa mãn ôm lấy Thang Nhị Viên, hắn nhất định phải tiêu diệt hồi ức mà Chu Trạch đã để lại trong đầu Thang Nhị Viên, để khi Thang Nhị Viên nhớ tới hoa hồng đỏ, người đầu tiên mà anh hình dung ra chính là hắn!
“Ngày kết hôn ấy, chúng ta dùng hoa hồng đỏ ở nơi này trang trí cho sân cưới, có được không?” Lê Xán cười nhẹ hỏi.
Thang Nhị Viên nhìn hoa hồng đỏ mọc khắp núi đồi ở đây, thoả mãn gật đầu.
Lê Xán ôm Thang Nhị Viên quay một vòng giữa ruộng hoa hồng, mới thả anh xuống dưới, quỳ một chân trên đất, lấy ra cặp nhẫn đã chuẩn bị kỹ càng, ngẩng đầu nhìn anh, “Viên Viên, em có đồng ý kết hôn với anh không?”
“Em đồng ý.
” Thang Nhị Viên cong cong hai mắt đáp một tiếng không chút do dự nào, thẩm mỹ cũng đồng nhất rồi, còn có khó khăn gì có thể cản trở bọn họ nữa chứ.
Lê Xán đeo nhẫn lên tay Thang Nhị Viên, trong phút giây này, hắn thật lòng thực tình thích hoa hồng đỏ.
Dáng vẻ Thang Nhị Viên cười tươi như hoa đứng trong ruộng hoa hồng nói lời đồng ý, đẹp đẽ đến mức khiến tim hắn đập thình thịch.
Thang Nhị Viên nhiệt tình như lửa, chỉ có hoa hồng đỏ mới đủ để xứng đôi.
Thang Nhị Viên kéo cà vạt của Lê Xán, lôi hắn tới trước mặt mình, nhón chân hôn lên môi Lê Xán.
Lê Xán hôn trả Thang Nhị Viên bằng một nụ hôn sâu giữa thảm hồng, ngay cả đoá hồng đỏ mọc bên cạnh Thang Nhị Viên hình như cũng cùng trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Ngày kết hôn ấy, sân cưới của bọn họ phủ kín bầu trời bằng hoa hồng đỏ, chỉ có trên ngực Thang Nhị Viên là cài một đóa tường vi hồng khác biệt.
Thang Nhị Viên không thích tường vi hồng, nhưng anh tình nguyện làm đoá tường vi hồng duy nhất của Lê Xán.
…
Nửa năm sau, phim của Lý Tâm Nhiên cuối cùng cũng được công chiếu.
Sau khi Lê Xán tan làm, đích thân lái xe đi đón Thang Nhị Viên tới rạp chiếu phim xem phim, hắn nghiêng người dựa vào cửa xe, hai tay bỏ túi quần, khiến cho tầm mắt của người qua đường đồng loạt dính vào người hắn, nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn chằm chằm cửa lớn.
Thang Nhị Viên đẩy cửa vội vàng đi ra, hôm nay anh vừa mới tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới cho nên trên người vẫn đang mặc một thân âu phục, âu phục bao sát cơ thể của anh, phác hoạ ra vòng eo cực kỳ nhỏ nhắn dụ người, tai anh cũng đeo một chiếc khuyên tai đính mảnh kim cương màu đỏ, khiến cho hai má trắng nõn của anh càng thêm xinh đẹp rạng ngời, Lê Xán nhìn xong thì không dời nổi mắt.
Thang Nhị Viên đi tới gần, Lê Xán không nhịn được ôm lấy eo anh, ngón tay ám muội ma sát hai lần, nhỏ giọng nói: “Viên Viên, anh không muốn đi xem phim, anh muốn…”
Thang Nhị Viên nhíu mày liếc mắt nhìn hắn, “Hôm nay là ngày công chiếu phim của tường vi hồng nhà anh, anh không muốn đi à?”
“Chỉ có em mới là tường vi hồng của anh.
” Lê Xán nở nụ cười, lúc bọn họ nhắc tới Lý Tâm Nhiên thì đều rất tự nhiên, bởi vì hắn và Thang Nhị Viên đều biết, trong lòng hắn từ lâu đã không còn hình bóng Lý Tâm Nhiên rồi, chỉ là lúc hắn và Thang Nhị Viên phát hiện ra thì đã quá muộn, nhưng cũng may hết thảy vẫn còn kịp.
Ngày kết hôn, bức ảnh Thang Nhị Viên đeo một đoá tường vi hồng trên người, đứng giữa một mảnh hoa hồng đỏ cười tươi rói, vẫn luôn được trân trọng cài trong ví tiền của Lê Xán, đó mới là người mà hắn vẫn luôn đặt trong tim.
Thang Nhị Viên cong cong khóe miệng, cho hắn một nụ hôn thơm ngon ngọt ngào, sau đó bước vào xe, “Mau lái xe đi, phim sắp chiếu rồi.
”
Lê Xán không cam lòng lưu luyến liếc nhìn cơ thể Thang Nhị Viên một lát, bất đắc dĩ khởi động xe.
Hai người vội vàng lái xe tới rạp chiếu phim, có hơi trễ một chút, bọn họ vừa mới vòng qua chỗ ngoặt, chợt thấy Chu Trạch đang sóng vai đi tới cùng một người nào đó, trên mặt Chu Trạch mang nụ cười dịu dàng quen thuộc, vẫn là vẻ dịu dàng ấy, nhưng lại khác đối tượng.
Nếu như Thang Nhị Viên nhớ không lầm, người đứng bên cạnh gã chính là con riêng của một nhà có chức quyền nào đó, hai người đang đi vào một sảnh chiếu phim khác, không nhìn thấy Thang Nhị Viên và Lê Xán, mà dù có trông thấy đi chăng nữa thì cũng sẽ làm bộ như không thấy mà thôi, lúc Chu Trạch đi ngang qua poster phim của Lý Tâm Nhiên, không thèm quay đầu lại dù chỉ một chút.
Thang Nhị Viên thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt, anh và Lê Xán đi vào trong rạp, sau khi chào hỏi mọi người một tiếng, tìm tới vị trí đã để sẵn cho bọn họ, ngồi xuống.
Lý Tâm Nhiên và Vương Nãi Thanh ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng thì thầm nói nhỏ, xem ra khoảng thời gian này tiến triển khá tốt, Thang Nhị Viên hết sức hài lòng đối với chuyện này.
Thang Tam Viên ngồi ở bên cạnh Cố Ngạn, Thang Nhị Viên cũng rất hài lòng đối với cảnh tượng này.
Ngày hôm nay Thang Nhất Viên cũng tới, anh trùng hợp có thời gian nên mới tới ủng hộ phim của em trai nhà mình, Lục Thành ngồi ở bên cạnh, cầm cốc Coca-Cola cho anh, còn Thang Nhất Viên thì bưng bỏng ngô ăn đến ngon lành, thỉnh thoảng còn cúi đầu uống một ngụm Coca-Cola trên tay Lục Thành.
Đồng tử Thang Nhị Viên phóng đại, vội vàng đi tới, có chút sốt sắng nhắc nhở, “Anh, mang thai không thể uống Coca-Cola.
”
“Đừng lo.
” Thang Nhất Viên nhấc mắt, khá là buồn bực nói: “Coca-Cola đã bị Lục Thành đổi hết lại rồi.
”
“…” Thang Nhị Viên cúi đầu liếc qua, trong cốc Coca-Cola đang đựng sữa bò nóng hầm hập… anh rể vẫn luôn khác người như thế.
Nhưng anh vẫn không nhịn được đưa ra thắc mắc trong lòng: “… Tại sao phải đựng sữa bò trong cốc Coca-Cola?”
“Bởi vậy có thể khiến Nhất Viên cảm nhận được sự vui sướng như đang uống Coca-Cola.
” Lục Thành cười đến kiêu ngạo, lén lút bấm like cho sự thông minh và tài trí của chính mình.
Không, Nhất Viên không vui chút nào.
Ban nãy anh kích động cầm lấy Coca-Cola, hút mạnh một ngụm xong, lại uống phải một miệng sữa bò, sự chênh lệch trong phút giây ấy khiến anh rất muốn đánh người.
Thang Nhị Viên lặng lẽ vỗ lên bả vai của anh trai mình, nhịn đã, về nhà rồi đánh.
Lê Xán ngồi xuống bên cạnh Lục Thành, Lục Thành ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cách đầy ẩn ý.
Lê Xán bị Lục Thành nhìn đến ngẩn người, quãng thời gian trước Lục Thành mất trí nhớ, gần đây rõ ràng đã khôi phục ký ức rồi, nhưng nhìn kiểu gì vẫn thấy ánh mắt của hắn ta quái quái?
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Lục Thành cũng nhỏ giọng, một mặt thần bí, “Chú thích mặc bikini à?”
Lê Xán lập tức hiểu ra, thì ra là bởi vì bikini, quãng thời gian trước hắn và Thang Nhị Viên có cá cược một ván, hắn lừa Thang Nhị Viên mặc bikini… bây giờ Lê Xán nhớ lại trải nghiệm đêm hôm đó, hoàn không nhịn được mở cờ trong bụng, không khỏi nở nụ cười, “Rất thích.
”
Lê Xán nói xong, cảm thấy ánh mắt Lục Thành nhìn hắn càng kỳ quái hơn.
Lẽ nào bọn họ