Đệ tử kia thật cẩn thận rút nút chai ra, kinh hô: "Đúng là cực phẩm Hồi Xuân Đan!"
"Cái gì?" Mọi người nhao nhao nhào tới, "Mau chia ta một viên!"
"Ô ô ô ô ô tiên tôn nhân thật sự quá tốt! Ta càng sùng bái tiên tôn!"
! !
"Sư tỷ tìm ta có chuyện gì?" Khương Uyển theo Hạc Như Vân trở lại trong điện.
"Cũng không phải đại sự gì.
" Hạc Như Vân nói, "Chính là kết giới ma giới chỉ sợ cần sớm tu bổ một chút?"
Phương thế giới này chia làm ma, đạo hai giới, hai giới bất đồng lớn nhất chính là, ma giới có ma tộc.
Ma tộc cùng ma tu bất đồng, ma tu nói đến cùng cũng là người, mà Ma tộc thì triệt để là một chủng tộc khác, tàn nhẫn thị sát, làm người không cho phép, bởi vậy cách một trăm năm, đạo giới đại năng tu sĩ đều sẽ đi tu bổ gia cố ma giới kết giới, phòng ngừa ma tộc xâm lấn.
"Trước?" Khương Uyển nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có.
" Hạc Như Vân nói, "Thời gian này vốn không cố định như vậy, cho dù là trước ba năm năm năm cũng là chuyện bình thường, ta bất quá chỉ nhắc nhở ngươi sớm chuẩn bị.
"
Khương Uyển nghĩ đến tu vi không ổn định của mình bây giờ, lông mày nhíu chặt hơn: "Đại khái khi nào đi?"
"Ít thì ba năm, nhiều thì năm năm.
"
Vậy còn tốt, còn có một chút thời gian có thể chuẩn bị, Khương Uyển hơi thở phào nhẹ nhõm: "Chính là việc này?"
"Chính là việc này.
" Hạc Như Vân nói, "Nhưng bình thường sư tôn lúc nào cũng không cần ngươi đi, đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi, ngươi cũng không nên xem nhẹ, trận bàn pháp khí nên chuẩn bị tốt đều đã sớm chuẩn bị, nếu thiếu cái gì thì nói cho ta biết ta nghĩ biện pháp.
"
Hạc Như Vân đưa cho nàng một cái túi đựng đồ: "Những thứ này muội lấy đi dùng trước, không đủ rồi lại tìm ta.
"
"Vậy đa tạ sư tỷ.
" Khương Uyển cười tủm tỉm, tâm tình thoáng cái tốt hơn không ít, vẫn là nàng làm tán tài đồng tử, đây là lần đầu tiên ôm đến đùi người khác.
"Ai!" Hạc Như Vân gọi nàng, "Muội đi sao?"
"Ta đang cùng đồ đệ luyện kiếm.
" Khương Uyển phất tay, "Sau này lại tới tìm sư tỷ ngươi tán gẫu.
"
"Không có lương tâm.
" Hạc Như Vân cười lừ một tiếng, nhìn theo bóng lưng nàng đi xa.
Khương Uyển vừa đi tới chân núi Tiêu Dao Phong, liền thấy một thân ảnh sắp mơ hồ vọt xuống, cách xa ba trượng cũng có thể cảm giác được sát ý đằng đằng của người nọ.
Khương Uyển nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo hắn: "Không phải để ngươi đi luyện kiếm sao? Xuống đây để làm gì?"
"Sư tôn?" Người nọ cả kinh, cảm xúc kích động ôm lấy cô, "Người không bị thương chứ?"
Tốc độ hắn vọt tới quá nhanh, Khương Uyển bị hắn ôm lui về phía sau hai bước, nhìn bộ dáng của