Edit: Thỏ
Tôi nhớ lại những ngày đầu nhận ra Khương Tự có tiền sử bệnh tâm thần, tôi cũng không vì điều đó mà thay đổi cách đối xử; ngược lại bởi vì đau lòng nên càng dung túng hắn. Tuy nhiên, trong quá trình bị Khương Tự cầm tù đã khiến tư tưởng tôi dao động, tôi vô thức nhìn hắn bằng ánh mắt của ‘kẻ bệnh’.
Nhờ bác sĩ Lưu đã khai sáng nên tôi tự hỏi bản thân thật lâu về rào cản vô hình giữa hai người. Đó chính là sự thấu hiểu. Bởi vì cả hai chưa thấu hiểu rõ ràng nên luôn cảm thấy lo lắng, ngờ vực lẫn nhau. Tính cách của tôi nói khó nghe là loại đàn ông gia trưởng, rất nhiều việc cứ giấu trong lòng, có gì cũng không chịu hé răng, và khó chịu với những ai có tính tình ủy mị. Tôi cảm thấy yêu một người không cần phải nói, chỉ cần biểu hiện bằng hành động là đủ rồi. Chính vì thế tôi chưa từng nói ‘em yêu anh’ với hắn, ba chữ đó nghe thật dư thừa buồn nôn.
Nhưng giờ đây bác sĩ bảo tôi, điều này là cần thiết.
“Đông Đông, hôm nay anh làm món sườn hấp mà em thích nhất đây.” Khương Tự cẩn thận nhìn tôi bằng nét mặt chờ mong.
“Cảm ơn vợ.” Tôi sờ đầu hắn, đôi mắt hắn nheo nheo tựa như loài mèo. Hắn nhẹ nhàng cọ vào tôi.
Ngồi trước bàn cơm ăn món do hắn nấu, tôi bất giác sực nhớ điều gì, sau đó nhìn chằm chằm Khương Tự.
Hắn nhìn tôi, gương mặt hiện lên nét cười, khẽ hỏi: “Có ngon không?”
Tôi từ từ thưởng thức, tuy rằng mùi vị không thể so với đầu bếp tiêu chuẩn nhưng ngẫm lại tháng trước Khương Tự cùng lắm chỉ biết rửa rau… Đây đã là một sự tiến bộ vượt bậc rồi. Vì thế tôi mạnh mẽ khích lệ hắn: “Ngon tuyệt!”
Hắn tươi cười lộ ra hàm răng trắng bóc, gò má còn ửng đỏ vấn vương. Gần đây Khương Tự gầy rất nhiều, nhưng bộ dáng thẹn thùng kia vẫn giống như những ngày xưa cũ.
Tôi hoàn toàn không nhận ra… Một Khương Tự mấy ngày trước vẫn còn điên cuồng muốn giam cầm tôi đến già, đến chết đều là một người.
Tôi và hắn lẳng lặng ăn xong cơm chiều, Khương Tự bưng chén bát vào nhà bếp rửa, tôi ngồi đó ngẩn ngơ.
Không giống, thật sự không giống.
Tôi thong thả dạo quanh nhà bếp, nhát trông vòi nước ở bồn rửa bát mở ra, tiếng nước ào ào chảy trong gian phòng yên tĩnh khiến không khí càng thêm đột ngột. Mà Khương Tự cầm một chiếc đĩa, đứng ngẩn người. Lúc thấy tôi bước vào hắn bỗng trở nên luống cuống, sau đó bắt đầu rửa bát, còn ngoảnh lại cười với tôi nhẹ tênh.
Nụ cười kia vô cùng ngắn ngủi, dường như có chút ngượng ngùng. Tôi đi đến ôm lấy thắt lưng bạn trai, khẽ nói. “Khương Tự à, chúng mình trò chuyện đi.”
“Em… muốn nói gì?” Khương Tự đặt bát đã rửa sạch sang một bên và cầm lấy cái tiếp theo.
“Em muốn biết anh nghĩ gì về em… Anh cảm thấy em có yêu anh không?”
Tay hắn run lên, đồ dùng trơn trượt mà rơi xuống phát ra một tiếng va chạm chói tai.
Tôi cầm tay hắn đặt dưới vòi nước, rửa sạch những bọt biển giăng đầy.
“Mà dường như em chưa từng mở miệng nói ‘em yêu anh’, ừ nhỉ?” Tôi vừa hỏi vừa lấy khăn lau tay cho hắn. “Là bởi vì việc này sao? Bởi vì em chưa từng nói yêu anh nên anh mới bất an như vậy?”
Hắn run rẩy, rũ mắt nhìn tôi. Đôi mắt ướt át đầy trong veo và vô tội. Rất nhiều lần nhìn vào đôi mắt kia, tôi cảm thấy hồn mình như cuốn sâu vào đó. Kỳ thực hắn không cần lo sợ tôi không yêu hắn, bởi vì uống nhầm một ánh mắt, suốt cả đời trầm mê.
Tôi kéo Khương Tự ra phòng khách, cùng hắn ngồi dựa dẫm trên sofa. Tôi hỏi hắn rằng: “Anh biết vì sao trước kia em ở bên anh chứ?”
“…Vì sao?” Hắn hồi hộp nắm chặt tay tôi, nhìn tôi không hề chớp mắt.
Tôi giữ gáy hắn và khẽ hôn, môi dán vào môi hắn mà trả lời: “Bởi vì em yêu anh. Nghe đây, em sẽ không bao giờ thích bất kỳ một ai khác, dù là nam hay nữ. Ngoại trừ anh cũng chỉ có mỗi anh.”
“Khương Tự, ngày thường em chưa từng nói với anh lời này, bởi vì có một số chuyện khiến em ngại không muốn nói. Em sẽ không làm chuyện lãng mạn cho anh vui vẻ, cũng không rót mật vào tai. Em chỉ biết nấu một ít món anh thích ăn, chỉ biết vụng về mà ôm anh như thế. Hiện giờ em chưa làm ra tiền, càng không thể nuôi anh. Nhưng em sẽ học, học cách mà anh thích để yêu anh, cố gắng cho anh một cuộc đời trọn vẹn. Cho nên anh à, anh có thể kiên nhẫn một chút, chờ em?”
“Nhưng anh… Vẫn luôn đợi em. Anh chờ đã lâu, rất lâu… Anh phải chờ bao lâu nữa, Đông Đông? Bọn họ sẽ cướp mất em, không thể! Đông Đông, thật sự không thể. Anh nào muốn nghĩ như thế, nhưng chính bọn họ không buông tha anh. Họ muốn cướp đi em, anh sẽ không để bọn họ làm như vậy… Tin anh…”
“Khương Tự.” Tôi nâng mặt hắn, ép hắn nhìn tôi. “Anh, em vẫn ở chỗ này, không một ai muốn cướp em đi, em chỉ ở cạnh anh và yêu anh nhất.”
“Em ở đây…”
“Đúng vậy, em ở đây, vẫn luôn ở đây. Em không rời khỏi anh, mong anh tin tưởng em một chút, được không?” Tôi cầu xin Khương Tự. “Khương Tự à, chẳng sao đâu, mọi thứ rồi sẽ ổn. Tin em, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…” Tôi ôm lấy bạn trai, hắn dịu dàng tựa vào bờ vai rồi ôm ghì vai tôi như thế. Thật lâu sau tôi nghe thấy thanh âm nhẹ bẫng.
Hắn nói: “Ừ.”
***
Tôi bắt đầu thay đổi bản thân.
Buổi sáng lúc rời giường, tôi sẽ khẽ hôn lên đôi môi hắn, dưới ánh mắt trợn to của hắn mà nói một câu ‘buổi sáng tốt lành’. Có khi hắn dậy sớm hơn tôi, hắn sẽ thay tôi làm bữa sáng. Tôi bèn ôm thắt lưng hắn, đầu gối lên vai, hắn cũng không chê tôi phiền. Thỉnh thoảng hắn sẽ quay lại hôn lên tóc tôi, nét