Edit: Thỏ
Anh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn họ.
Kiếp trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên nhau.
Kiếp này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta không biết chính mình là ai, cho nên những người khác không thể tưởng tượng được Khương Lâu sẽ làm ra những chuyện ghê gớm này. Sau đó Khương Lâu tìm mọi cách đưa Khương Tự đến viện điều dưỡng, còn mình đánh tráo thân phận để đi tìm và theo đuổi Đông Đông, cứ thế bọn họ ở bên nhau.
Chương này là hồi ức kiếp trước của Lương Thiếu Đông, cậu thiếu niên gầy gò trong phòng là Khương Lâu (tức Khương Tự mạo danh suốt từ đầu truyện đến giờ. Mạch truyện từ chương 1 đến giờ là Lương Thiếu Đông (thụ) x Khương Tự mạo danh (công, chàng trai bệnh tim vặn vẹo thích làm nũng), thủy chung 1×1; Lương Thiếu Đông không tình tay ba hay dây dưa gì với nhân vật phụ anh trai (người từng là người yêu của mình ở kiếp trước kia.) Cả làng yên tâm nhé, vì trọng sinh là tiểu tiết mà thôi (vì nó được kể lại thông qua vài ba chương chứ không phải chính truyện!)
Và, vết cắn trên vai Lương Thiếu Đông chính là công quân của chúng ta cắn, không phải anh trai kiếp trước kia. Tự nhi muốn đánh dấu chủ quyền từ lúc nhỏ nên cố tình cắn Đông Đông thật sâu cho in vào da thịt luôn:> Lớn lên vẫn cố tình cắn tiếp để nhắc nhở rằng: Đông Đông là của anh.
Tôi nhận ra mình đang đứng ở một gian phòng xa lạ.
Phòng này rất rộng, từ nội thất tinh tế đến giấy dán tường màu sắc dễ chịu, có thể cho thấy chủ nhân của căn phòng rất nhã nhặn. Giường và bàn ghế được làm từ gỗ được điêu khắc mang lại cảm giác ấm áp cho người xem, cửa sổ mở toang đón nắng vào phòng. Ngoài hiên gió mát đong đưa làm bức rèm màu xanh lam bay khẽ.
Trên bàn có một người đang gục đầu. Hắn mặc quần dài và áo phông, tấm lưng cong tạo thành một đường cung rất đẹp. Bởi vì quá gầy nên nhìn hơi mỏng manh.
Tôi thắc mắc hắn đang làm gì.
Như thể theo suy nghĩ của tôi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn chợt vang lên: “Tôi có thể vào chứ?”
Bóng lưng kia đột ngột nhổm dậy, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, xoay người nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng, khi đó gương mặt hắn đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt tôi.
Tôi khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn và Khương Tự của tôi giống nhau như đúc… Nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Tóc hắn quá dài, dường như che khuất bên mắt phải, gương mặt tái nhợt, hanh hao, đôi con ngươi hiện lên tơ máu. Hắn thật sự quá gầy, gầy đến mức trơ xương. Tôi nén thở mà nhìn hắn, nhất thời tôi không thể phân biệt được kia là Khương Tự hay là Khương Lâu, rốt cuộc tôi đã gặp phải khó khăn trong việc phân biệt hình dáng của hai anh em nhà này.
Cửa mở, tôi trông thấy một kẻ có ngoại hình giống y đúc tôi bước tới… Sẽ tạm gọi là Lương Thiếu Đông.
Lương Thiếu Đông rạng rỡ tươi cười xuất hiện — lần đầu tiên tôi quan sát bản thân ở góc độ này, điều đó tôi có phần kinh ngạc. Thì ra đối với người khác, tôi là thế này sao? So với tự nhìn mình trong gương quả thật không giống lắm.
“Làm gì đó?” Lương Thiếu Đông hỏi.
Khương Tự không trả lời.
“Vì sao im lặng? Rõ ràng hôm qua còn nói cơ mà.”
Lương Thiếu Đông có chút bất mãn, nó tiến lên vài bước, tôi theo bản năng lùi về sau… Tôi phát hiện nó xuyên qua người tôi dễ như trở bàn tay, tôi cúi đầu nhìn thân thể gần như trong suốt của mình, chợt bừng tỉnh… Thì ra tôi đang nằm mộng. Và tình huống này là cảnh trong mơ?
“Đây là gì thế?” Lương Thiếu Đông cầm lấy mảnh giấy trên bàn, hứng thú nhìn một chút rồi bình luận: “Tuy vẽ bố cục người chưa cân xứng nhưng mới học cũng khá rồi, đây là ai? Anh cậu hửm?”
Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Anh hắn ư? Khương Tự là anh, tôi đương nhiên biết. Nói cách khác, người gầy gò ít nói này — là Khương Lâu? Khương Lâu mấp máy môi không nói, hắn hơi cúi đầu, tóc mái che khuất ánh nhìn và biểu cảm. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy hắn thì thào hai chữ.
Hắn nói: Là tôi.
Lương Thiếu Đông không rõ lắm, chỉ ghì lấy vai hắn mà lải nhải: “Tại sao không vẽ cậu vào? Chúng ta là người một nhà, tôi đã nói em của Khương Tự cũng là em của tôi, cậu phải xem tôi là anh đi chứ. À không, anh vợ cũng được… Nghe hơi xoắn, thôi cứ gọi là anh đi ha ha… Tuy rằng bố cục chưa cân xứng nhưng cũng là tấm lòng của cậu, tôi sẽ nhận nó. Cố lên nhé, Khương Lâu.”
Sau đó, tôi nhìn chằm chặp vào biểu cảm của Khương Lâu. Vẻ mặt này, ánh mắt này, mỗi khi bất an sẽ rũ mi và cào nhẹ ngón tay —— hắn, rõ ràng chính là Khương Tự mà tôi biết. Những động tác trong lúc lơ đãng hoàn toàn giống nhau, cho dù ngoại hình của hắn thay đổi rất nhiều tôi cũng không nhầm được.
Tôi cảm thấy choáng váng.
Khương Lâu? Tại sao lại là Khương Lâu? Hắn rốt cuộc là ai? Rõ ràng hắn là Khương Tự!
Có lẽ trong mơ nên tình huống khác với bên ngoài, do đó có việc thay đổi tên? Nhưng dù hắn gọi là gì, hắn vẫn là Khương Tự mà tôi biết…
Ngay lúc đó, một người khác đã xuất hiện. Cậu ta mỉm cười ôm lấy tôi từ đằng sau, cười hỏi: “Hai người làm gì đó, sao không xuống lầu ăn cơm, ông nội còn đang chờ kìa.”
Tôi im lặng mà nhìn Khương Tự kia, rõ ràng là hai anh em song sinh nhưng vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Một Khương Tự vốn được tôi cưng chiều, che chở lại trở thành Khương Lâu lầm lũi, kiệm lời; còn một Khương Tự lạ lẫm kia thì vô cùng vui vẻ, sáng lạn. Quả thật trong trí nhớ của tôi, ấn tượng về hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Lần nữa tôi nhìn về Khương Lâu đang ảm đạm, ánh mắt hắn trước sau như một chỉ nhìn về phía tôi, hoàn toàn làm lơ anh trai của hắn. Trong mắt hắn chỉ có tôi duy nhất, cũng chỉ nguyện ý nhìn tôi mà thôi.
Tôi cảm thấy… rất hoảng.
Hình như tôi hiểu ra điều gì rồi. Hóa ra đây không phải mộng —— đó là một đoạn ký ức xa xăm đổ về từ kiếp trước. Hóa ra mọi thứ mà ‘Khương Lâu’ ở viện điều dưỡng nói với tôi đều là sự thật. Cậu ta không lừa tôi, nhưng dù cả kiếp trước hay kiếp này đối với hai anh em bọn họ mà nói, vẫn là hai kẻ hoàn toàn bất đồng.
Sở dĩ tôi rơi vào hỗn loạn là vì tên của họ bị tráo đổi. Lòng tôi vẫn luôn tâm niệm một gã trai ưa làm nũng lẫn dục vọng ham muốn chiếm hữu điên cuồng là Khương Tự đấy thôi – và rốt cuộc hắn, kiếp trước tên là Khương Lâu. Còn kẻ đáng thương vẫn sống mười mấy năm qua trong viện tâm thần, tên Khương Tự.
Sự thay đổi dường như không chỉ tên.
Mà còn thay đổi người yêu tôi rồi.
****
Tựa như xem phim, tôi của kiếp này trông thấy tôi của kiếp trước.
Kỳ thực tôi so với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là từ nhỏ sống ở nông thôn, thời thiếu niên cha mẹ qua