Đồng Vân Nhã gắt gỏng chỉ tay về phía Tần Vi chất vấn bảo vệ: "Tại sao cô ta được còn tôi không?"
"Cô ấy là nhân viên công ty đương nhiên là được." Nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn theo, thấy trên cổ Tần Vi đeo thẻ nhân viên của công ty liền nói.
Đồng Vân Nhã như nghe được câu chuyện cười, cười phá lên: "Cô ta? Một đứa không có bằng cấp, chỉ với kinh nghiệm gái tiếp rượu vào được Hàn thị."
Mà Tần Vi ở đầu bên kia lúc này cũng phát hiện ra Đồng Vân Nhã, cô quay qua nói cái gì đó với đồng nghiệp rồi bước lại gần cô ta: "Đồng tiểu thư thật cao hứng, nắng nôi chạy tới đây tâm sự cùng bảo vệ sao?"
Đồng Vân Nhã lừ mắt: "Con điếm mày đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì mày cũng bị đá ra khỏi Hàn thị mà thôi."
Tần Vi nhếch môi không thèm chấp cái tên cô ta gọi mình, nâng tay chỉnh lại cổ áo bị lệch cho cô ta, giễu cợt nói: "Nhưng anh Thiếu Quân lại cứ thích một con điếm như tôi đấy, tiểu thư đài cát như cô anh ấy chẳng muốn nhìn."
"Tao hối hận hôm đó đã không đưa mày vào nhà chứa, bộ dạng bẩn thỉu qua tay bao nhiêu người đàn ông đó ghê tởm làm sao." Đồng Vân Nhã bị chọc, sắc mặt trắng bệch lập tức túm chặt cổ lấy cổ tay Tần Vi nói ra toàn lời ác độc.
Qua lời Đồng Vân Nhã, Tần Vi mới biết được chuyện bản thân suýt bị mấy tên đàn ông hèn hạ kia chà đạp, là do một tay người đàn bà điên này sắp xếp.
Cô lạnh mặt hất tay cô ta ra, đôi mắt nheo lại dọa dẫm:
"Hình như cô rất thích mấy thứ đó, tôi cho cô nếm thử cảm giác nhé."
Đồng Vân Nhã không tin Tần Vi có bản lĩnh làm hại mình hung hăng trợn mắt thách thức:
"Tần Vi mày dám? Đừng quên mày còn một thằng em trai bệnh tật, bố tao rất thương tao dù tao mất một sợi tóc cả nhà mày cũng không sống yên."
Một tiếng bố kia phát ra từ miệng Đồng Vân Nhã, trong đầu Tần Vi lập tức hiện lên gương mặt đạo đức giả của Đổng Kiến Vạn.
Những người tâm địa xấu xa thường đội nốt dưới dáng vẻ lịch thiệp, Đồng Vân Nhã cũng từng có khoảng thời mang vẻ vô hại khiến người người khác không hề phòng bị, đúng là cha nào con nấy, chảy chung dòng máu khốn nạn.
Cô muốn xem thử là bọn họ sống không yên hay gia đình cô? Hiện giờ cô đã ở trong vũng bùn có lún thêm nữa cũng không sao, ngược lại nhà họ Đồng đã quen cuộc sống giàu sang, nghèo khổ không biết sẽ có bộ dáng gì?
Tần Vi còn muốn cùng Đồng Vân Nhã nói vài lời tâm sự, nhưng phía xa giọng thúc giục của đồng nghiệp truyền tới.
"Tần Vi mau đi thôi."
Cô nhanh chóng đáp lại đồng nghiệp, trước khi đi để lại cho Đồng Vân Nhã một ánh mắt khinh thường.
Ngồi xe ô tô mất khoảng mười năm phút, nhóm người Tần Vi có mặt tại đại sảnh công ty Vạn Xuân.
Cái gì gọi là trở về chốn cũ, cảnh còn người mất thê lương ra sao chính là tâm trạng của Tần Vi lúc này, nơi bố mẹ cô gắng gượng gần nửa đời người để xây dựng, kẻ khác chỉ cần chút thủ đoạn là chiếm trọn.
Là do bố mẹ cô ngốc hay do người ngoài kia quá mưu mô?
Buổi chiều tan làm, Tần Vi ngồi trên xe Hàn Thiếu Quân vẫn chưa thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn do bản thân vạch ra, cả người cứ thẫn thờ như một cái xác không hồn.
"Em sao thế? Nghĩ gì mà quên cả thắt dây an toàn." Hàn Thiếu Quân đưa mắt nhìn sang, thấy cô còn chưa thắt dây an toàn, tay rời khỏi vô lăng nghiêng người qua vừa kéo dây cố định người cô trên ghế vừa nói.
Trước khi cánh tay Hàn Thiếu Quân rời đi, Tần Vi vội vàng nắm lấy, ngữ điệu nhẹ nhàng khẩn cầu: "Thiếu Quân, anh giúp em một việc được không?"
"Ăn cơm xong rồi nói, em biết anh sẽ không từ chối em mà." Đôi mắt Hàn Thiếu Quân dịu dàng bao lấy gương mặt có phần hoảng loạn của Tần Vi, tay còn lại nâng lên lau lớp mồ hôi rịn trên trán cô:
"Em lên xe ở