Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Đồng Vân Nhã nằm trên bàn đẻ, hai chân nâng cao chờ đợi quá trình hút thai chân không.
Giây phút bác sĩ tiêm thuốc giảm đau vào cơ thể, khóe mắt Đồng Vân Nhã đổ xuống dòng lệ.
Cô ta sợ đứa nhỏ sau khi mất đi sẽ sinh ra oán hận mình, dùng rất nhiều lý do để xoa dịu:
"Đừng trách mẹ là con tới không đúng lúc, nếu mẹ con mình còn có duyên kiếp sau con hãy tới bên mẹ."
Chỉ còn cách một bước nữa thôi khát vọng của cô ta sẽ thành hiện thực, cô ta không thể để bất cứ thứ gì cản đường của mình được, kể cả cốt nhục.
Sau này cô ta cùng với Hàn Thiếu Quân sẽ có rất nhiều con, cần gì phải luyến tiếc đứa con của người không mang đến lợi ích cho mình.
"Rầm." Khi bác sĩ chuẩn bị đưa dụng cụ vào người Đồng Vân Nhã, cánh cửa bỗng bị một lực lớn tác động mở tung ra.
Hàn Triết Tự giống như quỷ sa tan sắc mặt dữ dằn xông tới, hét vào mặt nữ bác sĩ: "Cút ra ngoài."
Chờ bác sĩ sợ hãi chạy ra ngoài, hắn ta tiến gần tới chỗ Đồng Vân Nhã đang nằm, tay đặt trên cổ cô ta bóp chặt.
Đồng Vân Nhã khó thở, mặt mày tím tái, tay chân điên cuồng vùng vẫy giành lại sự sống, nhưng Hàn Triết Tự phát điên rồi càng lúc càng bóp chặt.
"Hàn Triết Tự buông ra." Đồng Vân Nhã gắng gượng thều thào.
Đôi mắt Hàn Triết Tự sắc lạnh gần như hét vào mặt Đồng Vân Nhã:
"Cô biết đau? Vậy con tôi thì không?"
Không khí mỗi lúc một cạn kiệt, móng tay Đồng Vân Nhã ghim xuống mu bàn tay Hàn Triết Tự, dùng sự nghiệp để lay động:
"Cậu phải hiểu đứa nhỏ này không nên tồn tại, nó sẽ cản đường chúng ta."
Không rõ lời Đồng Vân Nhã đã thức tỉnh Hàn Triết Tự, hay vì nghĩ tới trong người cô ta còn có con của mình mà buông tay?
Hàn Triết Tự cười thê lương: "Vì sao nó lại không được tồn tại?"
Chẳng lẽ đời cậu ta rồi đến con cậu ta lại phải chung số phận bị người khác ghẻ lạnh?
"Cậu biết mà, nhà họ Hàn mà biết chúng ta có qua lại cả tôi và cậu đều xong đời." Đồng Vân Nhã ngồi dậy nắm lấy bàn tay Hàn Triết Tự dỗ ngọt.
Hàn Triết Tự nhỏ giọng: "Giữ lại nó đi, tôi khác có cách."
Đồng Vân Nhã không bằng lòng, ngày cưới của cô ta chẳng còn bao lâu nữa, giữ lại sớm muộn gì Hàn Thiếu Quân cũng biết thôi.
Nhà họ Đồng cô ta không còn như trước nữa, đầu tư thua lỗ, không dựa vào Hàn Thiếu Quân chỉ có đường chết.
"Cách gì? Bụng tôi mỗi ngày một lớn giấu được nữa sao?"
Hàn Triết Tự hạ tầm mắt đặt lên bụng cô ta, hùng hổ nói: "Không giấu được thì chúng ta kết hôn."
Đồng Vân Nhã cười khẩy: "Kết hôn? Cậu là người thừa kế Hàn thị à? Cậu cho tôi được những thứ như Hàn Thiếu Quân không?"
"Sao không thể? Lão già Hàn Ủy kia mang ơn nhà cô, chưa biết chừng sau khi kết hôn Hàn thị sẽ thuộc về tôi."
Hàn Triết Tự lên tiếng phản bác, cổ phần hắn ta có trong tay chẳng thua Hàn Thiếu Quân là bao, chỉ còn thiếu chút nữa thôi chiến thắng đã nằm trong tầm tay, có cái gì là không thể đâu?
Mà cách nhanh nhất để có cổ phần mà không phải mất tiền mua chính là cưới Đồng Vân Nhã, hắn ta nghe nói ông cụ Hàn đã hứa sau khi kết hôn sẽ sang tên cho cô ta mười phần trăm lợi nhuận công ty.
Đồng Vân Nhã sửng sốt, dường như cô ta nhận ra từ khi bắt đầu tới giờ, kể cả sự có mặt của đứa nhỏ đều đã nằm gọn trong tay Hàn Triết Tự.
Còn tưởng bản thân là sói, hóa ra chỉ là con cừu bị người ta chăn béo.
"Hàn Triết Tự đừng có làm