Ở những tháng cuối năm, công việc của Hàn Thiếu Quân dường như rất bận rộn.
Anh ra ngoài từ sớm tới tận khuya mới trở về nhà, việc nhìn thấy mặt anh còn khó chứ đừng nói tới trò chuyện.
Nhưng hôm nay Tần Vi có việc quan trọng cần cùng Hàn Thiếu Quân thảo luận, cho nên bất chấp cơn buồn ngủ ngồi ngoài phòng khách chờ anh.
Đồng hồ tích tắc điểm mười một giờ, ngoài cửa tiếng bước chân mỗi lúc một gần, ngay sau đó cửa chính được mở ra, thân ảnh mà Tần Vi mong nhớ xuất hiện.
Hàn Thiếu Quân bước vào nhà, nhìn thấy Tần Vi giờ này vẫn còn thức có hơi bất ngờ.
Anh đi về phía cô, giọng dịu dàng pha chút mệt mỏi cất lời:
"Sao còn chưa ngủ?"
Tần Vi rời ghế salon đứng dậy nhẹ giọng nói:
"Em có chuyện cần nói với anh."
Hàn Thiếu Quân nhíu mày không lên tiếng, chờ đợi Tần Vi nói tiếp.
Tần Vi đưa mắt nhìn tảng băng lạnh lẽo trước mặt, cẩn thận cân nhắc câu từ:
"Còn mấy ngày nữa là giao thừa rồi, em muốn đưa An An về quê ăn tết."
Tuy rằng sau sự kiện lăn lộn trên giường kia, thái độ của Hàn Thiếu Quân dành cho cô đã ôn nhu hơn trước rất nhiều, nhưng để nói giống như xưa thì không có.
Tần Vi cảm thấy Hàn Thiếu Quân không tin mình.
Hàn Thiếu Quân có lẽ chưa nghĩ tới việc này, trầm ngâm trong giây lát sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Vi, lạnh lùng hỏi:
"Bao giờ quay lại?"
Tần Vi căng thẳng cúi gằm đầu, lời nói ra mỗi lúc một nhỏ đi:
"An An lâu ngày chưa gặp bố, em tính để thằng bé ở nhà chơi vài tháng, đầu tháng tư bắt đầu đợt hóa trị tiếp theo mới lên."
Tần Vi vừa dứt câu một cái, ánh mắt sắc nhọn như thú săn mồi lập tức găm chặt cô.
Hàn Thiếu Quân đương nhiên sẽ không đồng ý sắp xếp của Tần Vi rồi, đi nửa tháng còn không thể chứ đừng nói tới bốn tháng.
"Cô tính toán với An An thế nào tôi không can thiệp, nhưng với cô chỉ có thể ở nhiều nhất sáu ngày."
Tần Vi cắn môi, lời muốn nói trong lòng rất nhiều nhưng lại không có cách nào biểu đạt.
Thực ra cô có tâm tư riêng nên mới sắp xếp như vậy, chẳng phải đầu tháng ba Hàn Thiếu Quân tổ chức hôn lễ sao? Cô không muốn ở lại đây chứng kiến cảnh anh nắm tay người phụ khác bước vào lễ đường.
Có câu mắt không thấy, tai không nghe, tim sẽ không đau.
Cô hy vọng anh có thể thanh toàn cho mình.
"Sắp tới anh còn nhiều việc phải lo, em ở đây chỉ thêm vướng bận thôi." Tần Vi ngồi lại vị trí cũ, dè dặt cầm lấy bàn tay thiếu hơi ấm của Hàn Thiếu Quân chân thành nói.
Hai sắc da đối lập nhau ở cùng một chỗ tạo nên sự tương phản rõ rệt, tay Tần Vi rất nhỏ, nhỏ tới mức Hàn Thiếu Quân cảm thấy chỉ cần dùng sức một chút nó sẽ vỡ mụn.
Anh cho rằng mình đã chăm sóc cô rất tốt, vậy mà người phụ nữ này càng ngày càng trở nên xanh sao tiều tụy.
Cô không thích ở bên anh tới vậy sao? Còn anh lại không nỡ xa cô.
Hàn Thiếu Quân nhìn đôi mắt phiếm hồng như sắp khóc của Tần Vi, điều chỉnh cách nói chuyện: "Trong quá trình đứa bé phát triển tôi không muốn nỡ giai đoạn nào cả, cô đi lâu như vậy đứa nhỏ không còn nhận ra tôi nữa."
Hiện tại Tần Vi đang mang thai ở tháng thứ hai, qua bốn ba tháng nữa bụng cô đã to lên đáng kể rồi.
Người làm cha mẹ ai chẳng muốn đồng hành cùng con, chứng kiến mọi hành trình phát triển từ chưa thành hình đến trưởng thành.
Tính lại Tần Vi nhận thấy suy nghĩ của mình rất ích kỷ với Hàn Thiếu Quân, cô hít sâu một hơi gật đầu thỏa hiệp:
"Vậy nghe theo anh đi."
Có câu này gương mặt Hàn Thiếu Quân mới dãn ra, đưa tay qua ôm lấy Tần Vi: "Chờ tôi sắp xếp công việc, một hai ngày nữa đưa em về quê."
"Em tự bắt xe về cũng được, anh không cần bận tâm đâu." Tần Vi cho rằng chỗ cô không như thành phố, việc Hàn Thiếu Quân đường đột có mặt sẽ gây ra những lời bàn tán không đáng có, thẳng thừng từ chối.
Hàn Thiếu Quân lại không vui rồi, cánh tay siết chặt eo Tần Vi:
"Tần Vi em cứ việc nghe theo không được à? Nhất định phải cùng tôi tranh cãi mới vui?"
Đương nhiên là Tần Vi không muốn cùng Hàn Thiếu Quân cãi vã rồi, mà tranh luật cô cũng bị yếu thế hơn, có lần nào giải quyết triệt để được đâu, chẳng qua anh toàn chọn cách bỏ đi để kết thúc.
"Anh vào tắm đi rồi ngủ sớm."
Thấy Tần Vi nhượng bộ, Hàn Thiếu Quân cũng không khó khăn nữa, cả hai rời rời salon đi vào phòng ngủ.
Hàn Thiếu Quân làm việc quần quật cả ngày, tinh lực dư thừa không có bao nhiêu,