Rất nhiều người đã nói rằng bốn mùa trong năm mùa xuân là đẹp đẽ nhất, bởi tiết trời tươi mát dễ chịu.
Nhưng sao trước mắt Tần Vi mọi thứ chỉ là những gam màu tối đen u ám? Phải chăng cảm xúc hỗn độn đã chi phối đôi mắt của cô?
Ngoài kia dưới lòng đường tấp nập, chỉ một vài phút nữa thôi chiếc xe kết đầy hoa tươi sẽ đưa người cô thương đến với vai trò mới, trở thành người chồng danh chính ngôn thuận của Đồng Vân Nhã.
Cô đang nuối tiếc sao? Thật kỳ lạ lúc có được thì không biết giữ, khi mất đi rồi hối hận cũng có ích gì?
Anh sẽ không vì vài giọt nước mắt của cô mà thay đổi quyết định đâu.
Gương mặt Tần Vi bỗng nhiên nhăn lại, không ngờ bàn chân nhỏ bé lại khiến cô chật vật như vậy, cô nâng tay đặt lên bụng khẽ khàng vuốt ve:
"Con nhớ cha rồi sao? Hình như mẹ cũng rất nhớ."
Càng gần ngày cử hành hôn lễ Hàn Thiếu Quân càng thêm bận rộn, thời gian hai người gặp nhau rất ít ỏi, có những hôm anh chỉ ghé qua tầm nửa tiếng rồi lại vội vã rời đi.
Cô thực sự rất nhớ anh, nhớ từng khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người, từng cái ôm cái vuốt ve dịu dàng.
Tần Vi mỗi lúc một lún sâu vào hồi ức, trái tim theo đó mà không ngừng rỉ máu.
Cô ngồi bệt dưới sàn nhà, bao mình gặm nhấm cơn lạnh lẽo, qua một hồi lâu không rõ cô bị thứ gì kíc.h thích? Bật dậy vội vã rời khỏi nhà.
"Cho cháu tới trung tâm tiệc cưới." Tần Vi ngồi lên xe taxi, nói ra địa chỉ cần tới với tài xế.
Cô biết việc làm này sẽ khiến bản thân thêm tổn thương, nhưng đôi chân không nghe theo lý trí, tự dặn lòng nhìn anh một chút thôi là được.
Thảm đỏ cùng với những đóa hoa tươi trải dài nối vào, ngoài cổng đã vậy bên trong còn lung linh hơn, giống như đang lạc trong xứ sở thần tiên vậy.
Lúc Tần Vi đến nơi buổi lễ đã bắt đầu, Hàn Thiếu Quân diện bộ suit màu xanh than lịch lãm, tay cầm bó hoa linh lan tinh khiết tượng trưng cho tình yêu đẹp đẽ vĩnh cửu.
Cùng với tiếng dương cầm mang giai điệu hạnh phúc, anh nâng bước tiến về phía trước đón Đồng Vân Nhã từ tay ông Đồng.
Đến đây Tần Vi không thể tiếp tục làm vị khách không mời, đứng xem cuộc hôn nhân của cha con mình được nữa, lặng lẽ lau nước mắt, lặng lẽ rời đi.
Giá như cô có thể kiên nhẫn thêm chút nữa có thể xem được nội dung đặc sắc phía sau rồi.
Không rõ Hàn Thiếu Quân có nhìn thấy Tần Vi hay không? Đôi mắt anh thoáng qua một tia thê lương, bàn tay vốn nắm hờ tự nhiên dùng lực khiến cho gương mặt Đồng Vân Nhã cứng đờ.
Cô ta đưa mắt nhìn sang Hàn Thiếu Quân, trông thấy vẻ mặt lạnh băng thiếu kiên nhẫn của anh, thu lại lời nơi đầu lưỡi.
Đồng Vân Nhã cố gắng nở nụ cười thật tươi, đối diện với những chàng vỗ tay chúc phúc bên dưới.
Trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện những hình ảnh, miêu tả quá trình thành vợ thành chồng giữa Hàn Thiếu Quân và Đồng Vân Nhã.
Hàn Thiếu Quân không khỏi cảm thán trình tô vẽ của Đồng Vân Nhã, nhưng không sao một lát nữa thôi tất cả công sức cô ta bỏ ra suốt thời gian qua coi như uổng phí.
Mạch suy nghĩ của anh vừa dứt, âm thanh đổ vỡ liền truyền đến bên tai.
Nơi chính giữa bàn tiệc, Hàn Triết Tự cầm nửa chai rượu còn lại ngạo mạn đứng dậy.
"Triết Tự ngồi xuống." Hàn Ủy thấy thế liền chỉ tay vào mặt Hàn Triết Tự lớn tiếng quát.
Hàn Triết Tự không nghe theo, rời chỗ ngồi đi đến gần sân khấu, nhếch miệng cười mỉa mai: "Ông đang dạy bảo cháu sao? Ông có quyền gì? Chúng ta đâu có quan hệ."
Hàn Ủy mím môi, ông ta bị chính những lời đã từng nói chọc giận.
Giang Nguyệt đứng bên cạnh bố chứng kiến việc này, gắt gỏng điểm mặt chỉ tên:
"Hàn