7.
Lúc này điện thoại reo lên là tin nhắn của thầy hướng dẫn bảo tôi tới phòng làm việc.
“Tôi phải ra ngoài, anh ở nhà đừng có chạy lung tung đấy.” Tôi thu dọn một lát rồi chuẩn bị ra ngoài.
“Đừng!” Trong chốc lát vẻ mặt Thẩm Tinh Lâm trầm xuống sống c.hết bám lấy góc áo của tôi không buông, vẻ mặt đáng thương nói: “Vợ ơi, có thể đưa anh theo được không?”
“Không thể.” Tôi không khách khí hất tay anh ta ra, cầm lấy máy tính đi ra ngoài: “Tự nấu cơm trưa, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi.”
Sau đó phía sau mơ hồ truyền tới một giọng nói đáng thương: “Ồ…”
Trong phòng làm việc.
Thầy hướng dẫn không có ở đây nhưng mà để lại cho tôi một đống việc nhìn vào mà đau hết cả đầu.
Tôi vừa ngồi xuống chuẩn bị bắt tay vào làm thì có một cuộc gọi đến.
Tôi tưởng là thầy hướng dẫn thế nên không nhìn gì cả thuận tay nhận điện thoại luôn: “Alo?”
“Vợ ơi.” Giọng nói của Thẩm Tinh Lâm.
Tôi cau mày: “Có chuyện gì?”
“Anh nhớ em rồi.”
“…” Tôi đặt điện thoại xuống đầu ngón tay dừng lại ở nút kết thúc cuộc gọi: “Đã nói không có việc gì thì đừng có tìm tôi!”
Sau khi cúp máy tôi lại chuẩn bị bán mình cho công việc, đáng tiếc ngay cả nắp bút cũng chưa kịp mở ra thì điện thoại lại vang lên.
Tôi bắt đầu không kiên nhẫn.
“Vợ ơi, có chuyện!” Lần này đối phương lên tiếng trước, giọng nói vô cùng đáng thương: “Anh đói rồi.”
“Trong tủ lạnh có đồ ăn, anh tự nấu đi.” Tôi nói.
“Không biết nấu.”
“Vậy thì gọi đồ ăn.”
“Cũng không biết.”
Tôi hít sâu: “Được rồi, tôi đặt cho anh. Tôi phải làm việc những chuyện nhỏ như này thì đừng gọi cho tôi nữa.”
Không chờ anh ta nói tôi đã cúp máy.
Tôi phiền não xoa xoa thái dương cầm bút lên bắt đầu viết.
Thật là đã 10 phút trôi qua rồi mà vẫn chưa làm được gì hết, tại sao trước đây lại không phát hiện ra tên này bám người như vậy nhỉ?
Một giây trước khi đầu bút bi của tôi đặt lên trên giấy thì tiếng chuông điện thoại như đòi mạng lại vang lên.
Suýt chút nữa thì tôi lật tung cả cái bàn.
Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vang lên chừng một phút tôi mới nghiến răng nghiến lợi đưa tay ra nhận: “Thẩm! Tinh! Lâm!”
Giọng nói của người đàn ông phía bên kia từ
tính trầm thấp, khẽ thở hổn hển: “Vợ ơi, lần này là chuyện lớn đấy!”
Gân xanh trên trán của tôi không ngừng giật giật, nghiến răng nói: “Nói đi! Tốt nhất là chuyện lớn!”
“Vợ ơi đừng hung dữ với anh như vậy.” Thẩm Tinh Lâm thấp giọng nghẹn ngào: “Anh đau ngực.”
Tôi: “?”
Anh ta dè dặt bổ sung: “Có lẽ là bị căng sữa rồi, em về nhà xem cho anh có được không?”
Tôi: “???”
May mà mà ý chí của tôi mạnh mẽ, bằng không thực sự là muốn chửi thề ngay tức khắc.
“Thẩm Tinh Lâm à Thẩm Tinh Lâm, anh là một thằng đàn ông thì căng sữa cái rắm à!” Tôi không nhịn được gầm lên.
“Căng thật mà.” Thẩm Tinh Lâm vô cùng ấm ức: “Em xem, đau lắm đấy!”
Cùng lúc đó điện thoại tôi nhận được một tập tin là một tấm ảnh.
Trong bức ảnh Thẩm Tinh Lâm cúi đầy vạch chiếc áo phông ra, làm lộ ra cơ bụng quyến rũ, xương quai xanh đẹp đẽ. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy phần ngực, khóe miệng mím chặt trông rất đau đớn.
Trong phút chốc tôi cảm thấy mặt đỏ tim đập, tí nữa thì làm rơi điện thoại.
Đây chính là thứ tôi có dùng tiền cũng không thể mua được?
Tôi không nhìn ra có căng sữa hay không, nhưng mà tôi nhìn thấy cặp dzú còn lớn hơn tôi kia rồi.
Trong điện thoại vẫn còn truyền tới giọng nói khẩn cầu đáng thương như chú cún nhỏ: “Đau quá, huhuhu anh sắp c.hết rồi, anh sinh con cho em mà, em có thể về nhà cùng anh không…”
Tôi hít sâu một hơi, mặc niệm 10 lần “Sắc tức là không, không tức là sắc” rồi nhanh chóng block anh ta.