Trong quán rượu, tiếng ca hát ầm trời.
Lương Huy đưa một điếu thuốc, mời mọc: "Hút không?"
Sở Dật phất phất tay: "Không hút."
"Cai thuốc thật à?" Lương Huy tặc lưỡi, "Cậu trước đây hút dữ lắm."
"Thật sao?" Sở Dật cầm ly rượu lên uống một hớp, "Tôi không nhớ rõ."
Ba năm trước hắn bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, bác sĩ nói có thể sẽ phải trở thành người thực vật vĩnh viễn. Không ngờ ba năm sau, hắn tỉnh lại như một kỳ tích. Nhờ tập luyện, thân thể hắn khôi phục khá tốt, di chứng duy nhất chính là —— hắn mất trí nhớ.
Tất cả ký ức ba mươi năm trước hết thảy đều biến mất không còn tăm hơi, ngay cả tên mình là gì hắn cũng không nhớ nổi.
Thân nhân bạn bè tất cả đều trở thành người xa lạ, hắn chỉ có thể làm quen lại từng người từng người. Cũng may vận khí hắn không tệ, cha là Sở Thiên Thành, cái tên này vốn không ai không biết, không ai không nghe. Ngoài ra hắn còn có một người mẹ xinh đẹp tao nhã, cùng một anh trai đặc biệt ưu tú.
Nói đơn giản, hắn thật biết đầu thai.
Bạn bè hắn đa số là hồ bằng cẩu hữu, cũng giống hắn công tử nhà giàu dốt nát kém cỏi, chuyện đứng đắn chắc chắn sẽ không làm, ăn uống chơi bời thì cái gì cũng thạo. Còn phương diện tình cảm, trước mắt xem như hắn độc thân. Nhưng nghe nói trước đây hắn đặc biệt đào hoa, thay bồ như thay áo, chưa bao giờ chịu ổn định. Ngay cả trước khi xảy ra tai nạn giao thông, hắn còn vì theo đuổi một nhiếp ảnh gia mà chạy tới Châu Phi.
Sở Dật luôn cảm thấy khó mà tin nổi, tuy hắn mất trí nhớ, thế nhưng trong lúc mê mang nằm mơ rất nhiều giấc mộng, trong giấc mộng đó, hắn dường như... một lòng một dạ yêu thương một người.
Đáng tiếc, mộng chỉ là mộng, hắn vừa tỉnh dậy, liền không nhớ nổi mặt người kia.
Lúc này, trên sân khấu lại đổi một ca sĩ khác, Lương Huy ngồi cạnh Sở Dật huýt sáo một tiếng, "Người này dáng dấp không tệ."
Sở Dật nhìn nhìn lên sân khấu một chút, thấy ca sĩ này tuổi rất trẻ, giọng hát lúc lên cao a a a a không êm tai chút nào. Khuôn mặt đúng là không tệ, nhưng trang điểm quá đậm, nếu hôn lên, chắc chắn toàn là vị mỹ phẩm rẻ tiền.
Hắn lắc đầu: "Không có gì đặc biệt."
Lương Huy nói: "Đó là kiểu trước đây cậu thích."
Sở Dật nói: "Có thể bây giờ khẩu vị thay đổi rồi."
Hắn bây giờ, nói sao đây, bắt đầu yêu thích thể loại nghiêm túc, điềm đạm chững chạc, áo sơ mi cài đến nút cao nhất, loại hình vừa nhìn đã thấy tẻ nhạt. Tỷ như...
Ừm, tỷ như anh chàng ngồi ở bàn bên cạnh kia.
Bàn bên cạnh hình như là công ty tổ chức liên hoan, một đám nam nữ trẻ tuổi, đang ồn ào chơi cái gì mà chân tâm thoại hay đại mạo hiểm.
Sau một trận ồn ào, có một cô gái trẻ đứng dậy, đỏ mặt đi tới bàn Sở Dật, hỏi: "Anh đẹp trai, anh có thể cho em số điện thoại không?"
Chắc là cô chơi game thua, bị phạt.
Sở Dật hào phóng lấy điện thoại ra, "Được."
Cô gái luôn mồm nói cảm ơn.
Sở Dật nhân cơ hội hỏi: "Người bên kia là đồng nghiệp của em?"
"Ai cơ?"
Sở Dật liếc mắt ra hiệu, người bắt mắt nhất trong đám người này. Anh tuấn, lạnh lùng, tựa núi tuyết cao cao không thể chạm tới.
"À, anh nói giám đốc Từ sao..."
"Là sếp em? Anh ta kết hôn chưa?"
"Giám đốc Từ trước đây ở chi nhánh khác, cách đây không lâu mới chuyển đến đây, em cũng không rõ lắm."
Sở Dật bấm bấm điện thoại, không hỏi thêm nữa, đưa điện thoại cho cô gái nói: "Xong rồi."
Cô gái cảm ơn thêm lần nữa, sau đó chạy về bàn mình, bên kia lại truyền tới một trận cười.
Sở Dật thấy vị giám đốc Từ kia cũng mím mím môi.
Anh ta cười lên trông càng đẹp hơn.
Không khí trong quán
rượu có chút khô nóng, Sở Dật kéo kéo cổ áo, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lương Huy hỏi: "Sao uống nhanh dữ vậy?"
Sở Dật đáp: "Hơi nóng."
"Không phải thân thể cậu còn chưa khỏe chứ?"
Sở Dật không để ý đến hắn, lại rót một ly rượu uống. Uống một lúc, bàn bên cạnh xảy ra chuyện. Có một thanh niên uống nhiều rượu, ở trong phòng rửa tay xung đột với khách khác, hiện tại người ta tìm tới cửa, bảo là đòi tiền thuốc thang. Đối phương không đông người, nhưng có mấy tên xăm đầy cánh tay, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc vào.
Bàn bên cạnh nhiều phụ nữ, bị dọa đến mức túm tụm cùng nhau, sau đó Sở Dật chỉ thấy vị giám đốc Từ kia đi khỏi đám đông, nói chuyện với đối phương. Anh ta hẳn là giàu kinh nghiệm, gặp biến không sợ hãi, xử lý những chuyện như vậy rất thành thạo.
Sở Dật vừa thở phào một hơi, lại thấy thanh niên gây chuyện không biết lại nói câu gì, tình cảnh nhất thời lại không kiểm soát được.
Một đám người xô xô đẩy đẩy, lúc nào cũng có thể bùng phát xung đột. Sở Dật nheo mắt, nhìn thấy một tên xăm mình lặng lẽ nhấc một cái ghế lên, hình như đang định đánh lén.
Mà người hắn đánh lén lại là... Là vị giám đốc Từ kia!
Sở Dật la một tiếng: "Cẩn thận", rồi nhanh chân vọt tới. Hắn trước đây có học thuật phòng thân, căn bản xem như không tệ, chạy tới đúng lúc, dùng cánh tay chặn cái ghế của đối phương. Mà vị giám đốc Từ kia bản lĩnh cũng không tồi, lập tức đá một đá, đá lăn tên xăm mình xuống đất.
Tên xăm mình đau đến thét lên.
Tiếng kêu vừa vang lên, cả đám người đều động thủ. Trong hỗn loạn không nhìn rõ địch ta, Sở Dật cùng giám đốc Từ đứng cùng nhau, liên thủ đánh vài người.
Màn đánh nhau kịch tính này mãi đến khi bảo vệ quán bar xuất hiện mới kết thúc. Quản lý quán bar cũng tới, lúc đầu sắc mặt còn khó coi, đến khi nhận ra Sở Dật, lập tức trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Sở Dật chẳng muốn xã giao, liền giao cho Lương Huy đi giải quyết. Hắn xoay người, nghe thấy vị giám đốc Từ kia nói: "Cảm ơn."
"Một chút chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo." Sở Dật cong khóe miệng, hắn biết mình cười thế nào thì quyến rũ nhất, "Chúng ta cũng xem như là không đánh không quen đúng không? Tôi tên Sở Dật, anh tên gọi là gì?"
Đối phương sửng sốt, ẩn ý liếc hắn một cái, sau đó nói ra tên mình: "Từ Việt."
Sở Dật cảm thấy cái tên này thật dễ nghe, trong lòng đột nhiên ấm áp như có gió xuân thổi qua. Kết bạn mà, phải làm từng bước một, thế nhưng hắn vừa mở miệng, đã thốt ra một câu cũng nằm ngoài dự đoán của chính hắn. Hắn nói: "Anh Từ, anh có tin vào nhất kiến chung tình không?"
TOÀN VĂN HOÀN.