Trạch Dương ngồi ở phòng khách nhà cô mở điện thoại lên chơi, anh cứ mãi ngồi đó cho tới khi phòng của cô đã không còn sáng đèn nữa thì thôi mới yên tâm chợp mắt một chút.
Ngay cả nằm xuống anh cũng không dám nằm vì không yên tâm, anh chỉ dám ngồi dựa vào tường sau đó chợp mắt một chút mà thôi, tuy rằng nói vậy nhưng tiềm thức của anh vẫn còn hoạt động.
Trạch Dương chỉ nhắm mắt chứ chưa hề ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, cách cửa của nhà cô được mở tung ra.
Trạch Dương đã biết nhưng anh chỉ mở hờ một mắt ra liếc nhìn xung quanh chứ không hề đứng dậy hay làm gì hết, tiếng bước chân bắt đầu tới gần hơn mà anh vẫn không có động tĩnh gì.
Một bàn tay chưa kịp chạm vào người của Trạch Dương đã bị anh nắm lại.
"Vị tiên sinh, anh đang làm gì trong nhà người khác vậy?"- Trạch Dương giữ tay người đó lại nghiên giọng nói, tư thế của anh vẫn không thay đổi dáng vẻ cao cao tại thượng của mình.
"Ồ, Trạch Dương à, cháu đã ở đây suốt sao?"
Lúc bấy giờ, anh mới mở to tròn cả đôi mắt của mình ra để nhìn xem người trước mắt là ai.
Không ngờ đó chính là bố của Nhã Kỳ, Trạch Dương vội vã buông đôi bàn tay của mình đang nắm của bố cô ấy ra.
Sửa đổi lại dáng vẻ khi nãy của mình, thay vào đó là sự lễ phép và đầy tri thức toát ra từ người con nhà người ta ở trước mặt các phụ huynh là đứa con ngoan trò giỏi.
"Cháu ở đây để chăm sóc con bé sao?"- Bố của Nhã Kỳ ân cần dịu dàng nói.
"Vâng, cháu ở đây chờ các bác về mới yên tâm về nhà được ạ!"
"Vất vả cho cháu rồi, cũng không còn sớm nữa.
Cháu về nhà cẩn thận nhé!"
Trạch Dương cũng không nói nhiều gì chỉ ngoan ngoãn gật đầu tỏ ra mình là đứa bé hiểu chuyện nghe lời người lớn, nhà Trạch Dương và Nhã Kỳ có thể nói là gần ngay sát vách luôn vậy nên chỉ có vài bước là có thể tới nhà anh ngay lập tức nên cũng không cần lo lắng về sự an toàn khi đi vào buổi tối.
Khi mới bước chân vào ngôi nhà chống vắng cũng chẳng kém gì nhà của Nhã Kỳ khiến cho anh cảm thấy có chút mệt mỏi, anh đi tới trước cửa phòng của mẹ mình gõ cửa mấy cái.
Không có tiếng động gì vang lên, anh thất lễ thử mở ngó vào xem mẹ mình đã đi làm về chưa, thật đáng mừng là hôm nay mẹ anh đã đi làm về và đã đi ngủ luôn rồi.
Anh biết mẹ mình đã đi làm việc rất mệt mỏi rồi, vậy nên anh đóng cửa nhẹ nhàng hết sức và đi về phòng mình.
Khi vào tới không gian riêng tư của mình anh mới có thể buông bỏ hết tất cả phòng bị, khi ở trước mặt cô anh đã tỏ ra mình là một người rất mạnh mẽ, trước mặt