Dật Nhi tuy rằng nói là làm vậy cũng hả hê lắm nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ về câu nói ngày hôm ấy của anh ta, tại sao lại cứ phải là cô chứ? Tại sao anh tại lại yêu cầu cô hẹn hò giả với anh? Hay là anh ta có ý định đồi bại nào đó với cô mà cô chưa nghĩ tới?
"Vậy thì hãy hẹn hò giả với tôi đi!"
"Đây là một lời đề nghị?"- Dật Nhi lạnh nhạt hỏi.
"Nếu tôi nói phải thì sao?"- Hào Kiệt nhếch mép cười.
"Vậy thì tôi xin phép được từ chối!"
Hào Kiệt vốn không nghĩ rằng cô có thể từ chối thẳng thừng lời nói của anh như vậy, miếng ăn đã dâng tới tận miệng rồi mà không thể ăn được khiến cho anh cảm thấy rất bực tức.
Nếu như lần này mà để lỡ thì không chừng lần sau lại không thể ăn được mất, cuối cùng vẫn là anh phải dùng tới bước cuối cùng mà.
"Không được, đây là mệnh lệnh!"
Ánh mắt sắt lạnh của Hào Kiệt như có thể nhìn xuyên thấu cả nội tâm đang bối rối và chưa biết nên làm thế nào cả, chỉ khi còn mồi chưa nhận thức được thì mới dễ đưa nó vào trong hang mà thôi.
Anh từ từ dẫn dắt Dật Nhi phải đồng ý bằng cách đưa ra một bản hợp đồng đã được viết trước.
"Em biết đấy, con người bây giờ làm gì cũng đều phải có qua có lại mà..."
"Vào trọng tâm!"- Dật Nhi mệt mỏi không muốn nghe nói dài dòng, cô hạ giọng nói.
"Thì bây giờ nếu em làm người yêu của tôi thì cũng sẽ có lợi cho em mà thôi, tôi có thể mang thằng Thiên về nhà và bắt nó nghe lời em.
Chẳng phải nó cũng là một quân cờ hữu dụng đối với em hay sao?"
Sao anh ta lại cũng biết cả Hạ Thiên là em trai cùng cha khác mẹ với vô chứ? Chẳng lẽ anh ta theo dõi cô? Nhưng bây giờ không còn thời gian để cô suy nghĩ đến những thứ tiểu tiết đó nữa, nếu như có thể đưa Hạ Thiên về nhà vậy thì cô muốn gì mà chẳng được ở trong căn nhà đó chứ.
Ngày ngày, sẽ không phải nghe những lời phỉ báng khinh miệt của người mẹ kế nữa, như vậy thì thằng bé sẽ không đi chơi nhiều vậy thì bố cô cũng bớt mệt mỏi hơn.
Trước đây, cô cũng đã nhận ra rằng thằng bé rất có tài năng trong lập trình máy tính và hack vào dữ liệu, nếu có thể để nó ở nhà ngoan ngoãn học hành như vậy đến tuổi cô sẽ đề nghị cho nó vào công ty của bố làm.
Vậy thì cô cũng sẽ chẳng phải lo lắng việc gì khi trong tay có một hacker tài giỏi nữa rồi, đến lúc ấy Hào Kiệt cũng sẽ chẳng phải là đối thủ của cô.
Nhưng việc đáng lo ngại nhất chính là từ nhỏ nó đã được chiều chuộng rồi, vậy nên việc thuyết phục nó về nhà là một điều rất khó.
Nếu thằng bé biết tùy cơ ứng biến, biết thuận theo ý người khác giống Trạch Dương thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi.
Nhưng nếu bây giờ Hào Kiệt đã ngỏ ý giúp đỡ rồi thì cô cũng chẳng việc gì lại không nhận cả.
"Được, tôi đồng ý với anh!"
"Em còn muốn điều kiện gì nữa không? Có thể ghi vào đây!"
"Không còn, còn anh thì