"Kh...!không có chuyện gì đâu!"- Trạch Dương ấp úng trả lời.
Anh đâu thể ngờ rằng cô có thể đoán ra được điểm yếu của mình như vậy, Nhã Kỳ vốn dĩ là người đâu còn xa lạ với anh nữa, cũng chẳng phải là trẻ con nữa mà không nhận ra những thay đổi thất thường này của anh.
Cô đã chơi với anh bao lâu rồi vậy mà anh lại vẫn còn giữ bí mật với cô? Chẳng lẽ trong mắt anh cô vốn là người không thể tin tưởng như vậy?
"Khó nói quá sao?"
"..."- Trạch Dương chỉ lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn cùng hàng lông mày đang nhíu lại mà thôi, anh không trả lời câu hỏi của cô.
"Thấy mày như vậy...!tao không quen...!Cảm thấy rất xa cách, chúng ta có thể ôm nhau không?"
Nhã Kỳ cũng chẳng hiểu vì sao mà bản thân mình lại thốt ra những lời nói sến súa như vậy, nhưng khoảng cách của cô và anh thực sự rất xa vời.
Mỗi lần anh có bí mật nào đó mà không muốn nói cho cô biết, cô lại cảm thấy dường như Trạch Dương đã đẩy cô xa tít tận chân trời vậy.
Lúc này, hai người đang đứng rất gần nhau như vậy mà, sao cô lại có cảm giác giữa anh và cô đang bị ngăn cách bởi một bức tường vậy.
Một bức tường còn dày hơn cả lúc cô ở trong lớp.
Lúc ấy, cô không thể nhìn thấy mặt anh, gương mặt mệt mỏi vì có quá nhiều thứ phải suy nghĩ.
Khi ấy anh chỉ biết nở một nụ cười bất lực nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình mà chẳng thể làm gì, nếu đã như vậy rồi muốn xem như không biết chuyện gì đang xảy ra cũng không thể.
Nhã Kỳ vẫn đứng ấy, cô vẫn dang rộng hai cánh tay của mình ra đón chờ anh đáp lại.
Trạch Dương chẳng thể hiểu được rằng cô bạn thanh mai trúc mã của mình đang nghĩ gì nữa, anh chỉ biết đó là một cách an ủi của cô dành cho anh mà thôi.
Trạch Dương ôm trầm lấy cô bé đang nằm gọn trong tay mình, hai trái tim lỡ mất một nhịp đập liên hồi.
Lần đầu trong đời, họ cảm nhận được những cảm xúc ấy, một cảm xúc kì lạ khiến người ta vẫn muốn thử lại thêm một lần nữa.
Đối với anh, việc ôm một ai đó là việc gần như không thể xảy ra, hai người cũng đều là học sinh cao trung rồi chẳng lẽ lại không phân biệt được việc nào là dành cho bạn thân và người yêu.
Trạch Dương cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh liền thả tay ra nhưng Nhã Kỳ lại nhất quyết bám chặt lấy anh không chịu buông.
Tuy nhìn cô lúc nào cũng cười nói vui vẻ như trong lòng chẳng hề vướng bận chuyện gì vậy, nhưng thật ra cô là một đứa bé bị thiếu tình thương.
Mỗi ngày gặp mặt bố mẹ của mình rất nhiều nhưng lại chẳng nói một câu nào với cô cả, vậy nên mỗi ngày trong lòng cô đều cảm thấy rất bất an.
Giống như việc mỗi ngày đều chạm mặt với anh, nhưng khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn.
Tới một ngày nào đó sẽ chẳng thể lấp lại được mất, bản thân cô đương nhiên không mong muốn chuyện như vậy xảy ra.
Cô cũng rất muốn hỏi anh rằng đã có chuyện gì xảy