Bọn họ nhanh chóng xách vali và đồ đạc của mình về phòng, Nhã Kỳ cùng Hương Giang ở cùng một phòng.
Hai người con trai ở cùng nhau, tuy hai người có xích mích không ưa nhau tới mấy thì công việc được giao cũng phải được thực hiện.
Chuyến đi ba ngày hai đêm này của họ có chút vấn đề, nhưng vẫn mong rằng mọi thứ được ổn thỏa.
Nhã Kỳ rất chào đón bạn cùng phòng của mình, nhưng trông cô ấy có vẻ như không muốn như vậy.
Vẻ bề ngoài hào nhoáng được cô gỡ bỏ, bộ tóc dài óng ả ấy vốn chỉ là tóc giả, lớp trang điểm cũng được cô tẩy đi.
Tất cả những điều này trùng hợp đều được Nhã Kỳ thấy hết trong nhà tắm, nhưng cô vẫn chẳng nói lời nào cô thừa biết chẳng ai vốn tự nhiên mà đẹp như vậy.
Tất nhiên Hương Giang cũng chẳng muốn ai biết được điều ấy cả, nếu giờ cô nói ra lại khiến cho cô ấy tự ti về bản thân mình hơn thì sao.
Nhã Kỳ đã quyết định vờ như chưa từng thấy bất cứ điều gì.
"Hương Giang ơi, cậu đã chuẩn bị xong chưa? Mọi người nói là chúng ta phải ra ngoài rồi!"
"Gấp gáp gì chứ, cứ từ từ thôi.
Ta còn nhiều thời gian mà!"- Hương Giang ung dung ngồi ở bàn trang điểm, cô xịt mùi nước hoa bay khắp phòng, khiến cho một người bị dị ứng với nước hoa như Nhã Kỳ cảm thấy rất khó chịu.
Cô liền chạy ra ngoài.
Ở ngoài sân tất cả mọi người đều đã có mặt đầu đủ, thấy tên ngốc Trạch Dương đang cầm sẵn một bát đồ ăn chỉ đợi mình, cô cảm thấy vô cùng phấn khích.
Chỉ có bốn người họ những vô cùng ấm áp, cảnh tượng này trước đây cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều lần.
Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, dù cho cô vẫn chưa thể hiểu hết mọi người nhưng ai nấy đều rất tốt bụng đối với cô.
Trông cô lúc này thật giống với nàng út trong nhà, được các anh chị cưng chiều.
Tuy vậy vẫn thiếu một nhân vật nữa.
Có vẻ như thiếu Hương Giang cũng là một chuyện chẳng đáng bận tâm, so với việc thiếu cô ấy thì Dật Nhi lại càng thích thú hơn.
"Sao hôm nay không phản kháng lại?"- Nhã Kỳ mơ hồ hỏi Dật Nhi.
"Vì bọn họ nói đúng mà, cũng chẳng đáng để bận tâm!"
"Cũng phải, bởi vì bản thân mày sinh ra không phải để làm vừa lòng bọn họ.
Nhưng đó lại không phải là lý do để mày nghĩ như vậy, mày vốn chẳng phải gánh nặng.
Nó đã như vậy rồi, hãy để cho nó thuận theo tự nhiên, đừng đè nặng lên bản thân mình."
Nhã Kỳ ngồi bên cạnh cô, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng để cô tựa vào vai.
Đôi vai thon nhỏ lại còn thấp, nếu Dật Nhi mà tựa đầu vào có khi sẽ gẫy mất.
Cô nhóc này sao mà lại nhỏ như vậy, thật giống như bồ công anh thổi nhẹ chút là có thể bay đi mất vậy.
Nhưng lại thật kiên cường và ấm áp, suy nghĩ lại thấu đáo hơn cả cô, chưa kể còn biết phân tích tình hình rất nhanh và hiểu chuyện.
Người như này