Edit: Mộc Tử Đằng
A Bưu đưa máy tính cho anh.
"Lão đại, anh muốn làm gì?" Anh ta hỏi, một đám người đều đang nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ nhận lấy máy tính, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.
Qua vài phút sau, anh mới trả lại máy tính cho A Bưu, sau đó đi thẳng lên lầu mà không hề quay đầu lại.
"Gì vậy?"
"Làm sao vậy?"
A Bưu không nói gì chỉ đưa máy tính ra cho mọi người cùng xem.
Mọi người nhìn trên màn máy tính, tất cả video về Hứa Kiều đều hiển thị thông báo: Xin lỗi, bài đăng này đã bị tác giả xóa bỏ, tìm hiểu trợ giúp......
Tất cả mọi người đều nhìn nhau một cái.
"Thẩm đại ca của tôi quá lợi hại!"
"Lão đại tuyệt đối đã hack tài khoản người này trên Weibo rồi."
"Khẳng định, bằng không thì sao video có thể biến mất được chứ?"
"Quá phúc hắc, không hổ là lão đại của chúng ta, làm việc rất lưu loát."
"Chào buổi sáng mọi người." Một giọng nữ quen thuộc truyền tới từ sau lưng họ.
Vừa mới quay đầu liền thấy nhân vật chính trong video chứ còn ai nữa.
Hứa Kiều đi đến.
"Sớm vậy, đêm qua thế nào?" A Bưu hỏi.
"Không thế nào, khá tốt, nhưng mà các anh có say quắt cần câu không?" Hứa Kiều cười.
Trải qua đêm qua, bọn họ đã thấy rõ bản chất của Hứa Kiều, cho nên khi nói chuyện cùng Hứa Kiều sẽ không ngại cái gì nữa, bọn họ muốn nói như thế nào thì nói như thế ấy thôi, hơn nữa bọn họ đã không còn xem Hứa Kiều là cô gái bình thường như trước.
Bởi vì có cô gái nào mà uống rượu còn mạnh hơn cả đàn ông chứ, chuyện cười người lớn nói ra so với đàn ông còn lưu loát hơn nhiều, gây chuyện còn sợ không đủ lớn, Hứa Kiều ngoại trừ giới tính khác bọn họ ra thì các mặt khác đều không có bất đồng gì, hoàn toàn chính là anh em với nhau.
"Uống say? Uống say còn có thể giúp cô giải quyết chuyện đó hả?" Trần Nhiên nói.
Nói xong, nhớ đến chuyện đêm qua, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
"À, đúng rồi, cuối cùng chuyện đêm qua đã giải quyết như thế nào?" Hứa Kiều tò mò hỏi.
"Mang đến đồn cảnh sát để giải quyết."
"Ôi, chính bọn họ yêu cầu hả, lợi hại vậy sao?" Hứa Kiều có chút giật mình, vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ lựa chọn đi bệnh viện giải quyết chứ.
Mọi người đột nhiên nhìn nhau, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
"Sao vậy?" Hứa Kiều nghi hoặc nhìn bọn họ.
"À... Chính là, bọn họ yêu cầu đi bệnh viện giải quyết, nhưng mà vì chúng tôi đều không mang tiền, cho nên đi bệnh viện cũng không giải quyết được gì. Vì thế, chúng tôi liền mang bọn chúng đến đồn cảnh sát để giải quyết, đúng lúc hai cô gái đó nguyện ý làm nhân chứng, tố cáo bọn họ quấy rồi..." A Bưu sờ sờ gáy, có chút xấu hổ nói.
"Ha ha......" Hứa Kiều nhìn vẻ mặt một đám đàn ông đều đang xấu hổ cùng với dáng vẻ mất tự nhiên đó mà không khỏi bật cười, loại chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm được.
"Các ngươi vậy mà không có người nào, không được, buồn cười chết mất. Còn bọn chúng thì.... Ha ha ha ha ha......"
Hứa Kiều ôm bụng cười đến mất hơi, cả người đều không màng hình tượng gì, cười một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
"Nhưng mà đêm qua thật sự cảm ơn các anh, nếu không có các anh, ngày hôm qua tôi khẳng định là tiêu rồi."
"Cảm ơn gì chứ, tất cả mọi người đều là anh em với nhau, không cần khách khí."
"Ha ha ha, anh em, được rồi, anh em tốt, nhưng các anh có thể nói cho tôi biết Thẩm Lạc Dương đến chưa?"
"Ô ô ô, sáng sớm đã tới tìm lão đại của chúng ta nha." A Lâm trêu chọc nói.
Hứa Kiều cười lấy tay đập vai A Lâm một cái.
"Ít nói nhảm đi!"
"Tới rồi, mới vừa lên lầu không lâu."
"Được rồi, các anh cứ tiếp tục, tôi đi lên lầu đây." Nói xong, Hứa Kiều cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
***
Lúc Hứa Kiều đi lên đến nơi thì thấy Thẩm Lạc Dương đang nghe điện thoại bên cửa sổ, bởi vì khoảng cách có chút xa, cho nên cô không nghe rõ anh đang nói gì.
Cô đẩy cửa kính đi vào.
Sau khi Thẩm Lạc Dương thấy cô đi vào thì nhanh chóng nói gì đó với người đầu dây bên kia rồi cúp máy ngay.
"Video trên Weibo anh đã xem chưa?" Cô vừa vào trong liền trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
"Thấy rồi."
"Thấy rồi, vậy anh có cảm nghĩ như thế nào?" Cô đi đến trước mặt anh, vừa lúc có đề tài này có thể nói chuyện với anh nhiều hơn.
"Không có gì để nghĩ vì hiện tại đã không còn nữa."
"Cái gì?" Hứa Kiều có chút không tin được, cái gì gọi là đã không còn, rõ ràng lúc ở nhà cô thấy vẫn còn mà.
Cô nhanh chóng lấy di động ra, mở Weibo.
Nhìn thoáng qua, tác giả đã xóa bài mất rồi.
"Này...... Đây không phải là anh làm chứ?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Ừ." Anh không chỉ xóa cái video đó mà còn đổi luôn mật khẩu tài khoản của người đó, đoán chừng là người đó cũng không có tài khoản để đăng nữa.
"Vì sao?"
Chẳng lẽ là bởi vì cô sao?
Anh vì cô mà hack Weibo người ta sao?
Đây là anh đang bảo vệ cô sao?
"Không phải, chỉ vì trong video đó có tôi xuất hiện, tôi không hề thích."
***
"Ha ha ha ha ha, Thẩm đại ca thật sự đã nói như vậy hả?"
"Vô nghĩa, tớ lừa cậu làm quái gì!" Bây giờ Hứa Kiều nhắc đến chuyện này liền thấy ngứa răng, Thẩm Lạc Dương thật sự có bản lĩnh làm tức chết người ta mà.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ mình ra khỏi võ quán như thế nào, tóm lại chỉ có một câu: Tức muốn nổ phổi.
"Bình thường tớ đã nghĩ Thẩm Trường An phúc hắc rồi, không nghĩ tới Thẩm đại ca lại còn có level cao hơn."
Hứa Kiều chống cằm, vẻ mặt bi thương.
"Đúng rồi, quên nói chuyện này với cậu, đêm qua tớ bị Thẩm Lạc Dương cự tuyệt."
"Cự tuyệt?"
"Ừ."
Lục Chi Ưu đang muốn cười lại nhìn thấy dáng vẻ đó của Hứa Kiều nên cô ấy đành kìm nén lại.
Vừa muốn nói gì đột nhiên di động đặt trên bàn vang lên.
Cô ấy nhìn thoáng qua Hứa Kiều một cái rồi mới bắt máy.
"Alo"
"Bảo bối con có nhà không?"
"Dạ có, sao vậy ạ?"
"Ở nhà thì tốt rồi, nào ra mở cửa cho mẹ đi."
"Hả? Đừng nói với con là người đang đứng trước cửa nhà con đó."
"Bingo, trả lời chính xác rồi, cho nên mau mở cửa đi."
Lục Chi Ưu ngơ ngác cúp điện thoại.
"Làm sao thế, ai vậy?" Hứa Kiều nhìn Lục Chi Ưu đang đứng dại ra đó.
Lục Chi Ưu liền phản ứng lại rồi nhanh chóng duỗi tay ra sửa lại đầu tóc của Hứa Kiều, sau đó sửa sang lại quần áo.
"Làm gì vậy?"
"Kiều Mạch, hiện tại tớ không biết nói cậu nên vui hay buồn nữa, chỉ có thể nói rằng hôm nay cậu xem như xui xẻo rồi."
"Cậu đã làm chuyện xấu gì?" Hứa Kiều nghi hoặc nhìn cô ấy, nha đầu này đang nói cái gì thế, rốt cuộc là nhân vật lớn nào đến đây hả.
Lục Chi Ưu cười cười với cô, không nói gì, chỉ đứng dậy đi mở cửa.
Lục Chi Ưu mới vừa mở cửa ra, Hứa Kiều liền thấy một người phụ nữ đi vào, cô còn chưa thấy rõ dáng vẻ của người đó,
nhưng từ quần áo mặc trên người có thể đoán dáng vẻ cũng không kém, nhìn rất có cảm giác.
Lục Chi Ưu dẫn Triệu Như Yên vào nhà thì cô mới thấy rõ được dáng vẻ của người đó.
Quả nhiên như cô nghĩ, thật sự không hề kém chút nào, chỉ nhìn bề ngoài cơ bản không đoán ra tuổi tác, nhưng cô biết đây là một người phụ nữ đẹp, dù là cái giơ tay hay nhấc chân đều tản ra một loại khí chất ưu nhã.
"Mẹ, hôm nay mẹ sao lại rảnh rỗi vậy ạ?" Lục Chi Ưu nhận lấy đồ vật trong tay bà ấy, hỏi.
Mẹ?
Nghe vậy, Hứa Kiều thiếu chút nữa đã rớt khỏi sô pha.
Mẹ của Lục Chi Ưu cô biết chứ, còn đây...nếu cô ấy đã gọi người này là mẹ thì cô chắc chắn đây là mẹ của Thẩm Trường An, mà mẹ của Thẩm Trường An còn không phải là mẹ của Thẩm Lạc Dương sao.
Cô lập tức đứng dậy từ trên sô pha.
"Chào bác gái, con là Hứa Kiều." Cô đi nhanh qua, sau đó cúi người chào Triệu Như Yên.
Triệu Như Yên thật ra có chút hoảng sợ.
"Chào con, chào con." Hiện tại Triệu Như Yên chỉ có thể nhìn đỉnh đầu của cô gái này, cô gái này cũng rất có lễ phép.
Hứa Kiều ngẩng đầu lên nhìn Triệu Như Yên mỉm cười.
Sau khi Triệu Như Yên thấy rõ khuôn mặt của Hứa Kiều thì hơi sửng sốt một chút.
"Con, con không phải......"
Bà đột nhiên nhớ ra, buổi sáng hôm nay đang lướt Weibo thì thấy một cái video, bà cũng bởi vì cái video đó nên mới tới đây tìm Chi Ưu.
"Con?" Hứa Kiều dùng ngón tay chỉ vào mình, không rõ vì sao biểu cảm của Triệu Như Yên lại thay đổi.
"Con chính là cô gái trong video kia đúng không?"
"A? Bác gái, bác đã xem qua rồi sao ạ?" Trong lòng Hứa Kiều kinh ngạc.
Triệu Như Yên cười gật gật đầu.
Hứa Kiều lập tực có loại cảm giác như bị sét đánh, cô không ngờ Triệu Như Yên lại xem được cái dáng vẻ đó của mình, xong đời rồi, hình tượng cô cố gắng xây dựng đều bị phá hủy hết rồi.
Nhớ đến ngày hôm qua cô uống say còn ném chai rượu và mắng chửi người ta liền càm thấy không còn chỗ dung thân nữa.
Triệu Như Yên dường như nhìn ra được Hứa Kiều đang xấu hổ, bà ấy cười cười, sau đó vỗ vỗ vai cô.
"Ngày hôm qua con thật sự rất dũng cảm." Bà ấy rất thích cô không che giấu vào đâu được, cô gái này bà vừa thấy liền rất vừa mắt.
Lục Chi Ưu cười cười với bà, sau đó nói: "Mẹ, đây là bạn thân của con, Hứa Kiều, chính là người con hay nhắc với mẹ đó, là Kiều Mạch."
"Kiều Mạch? Chính là Kiều Mạch làm bánh ngọt ăn rất ngon đó sao?"
"Bác gái thích ăn bánh ngọt ạ?"
"Thích, siêu cấp thích, bánh ngọt của con, Red Velvet, tất cả bác đều thích." Nhắc đến đồ ăn, Triệu Như Yên liền không còn có vẻ trưởng bối gì, hơn nữa cô gái này lại là người làm ra bánh ngọt bà thích ăn.
Hứa Kiều đột nhiên nghĩ đến ngày đó Thẩm Lạc Dương mua bánh ngọt trong cửa hàng của cô, lúc ấy Thẩm Lạc Dương bảo là không phải anh ăn, cô còn không thèm tin nhưng mà hiện tại xem ra Thẩm Lạc Dương thật sự không nói dối, đoán chừng là anh mua cho mẹ anh rồi.
"Nếu bác thích thì con sẽ thường xuyên làm cho bác ăn, khẩu vị thế nào cũng được ạ."
"Thật không, thật ngại mà." Triệu Như Yên nói.
"Đương nhiên là thật, không cần ngại, bác gái thích ăn là con vui rồi."
Lục Chi Ưu nhìn Triệu Như Yên và Hứa Kiều nói chuyện rất vui, không khỏi thấy yên tâm hơn nhiều, xem ra Triệu Như Yên thật sự thích Hứa Kiều, nếu được Triệu Như Yên yêu thích thì Hứa Kiều đối với Thẩm đại ca coi như nắm chắc thêm một phần.
"Đúng rồi, mẹ, mẹ vẫn chưa nói với con vì sao mẹ đến đây?"
Lục Chi Ưu đưa cho Triệu Như Yên một ly táo ép.
Nói tới đây, Triệu Như Yên liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Kiều.
Hứa Kiều không hiểu sao Lục Chi Ưu hỏi xong thì bác gái lại nhìn cô một cái. Triệu Như Yên đột nhiên đến gần Hứa Kiều một chút, Hứa Kiều có chút nghi hoặc.
"Con với Thẩm Lạc Dương nhà bác có quan hệ gì?" Triệu Như Yên nhìn Hứa Kiều, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Hứa Kiều nghĩ nếu như Triệu Như Yên đã xem qua video đó, thì chắc chắc sẽ thấy Thẩm Lạc Dương xuất hiện trên màn hình ở mấy giây cuối, hơn nữa bàn tay anh còn đặt trên vai cô.
"Cái này, kỳ thật thì con là học viên trong võ quán của anh ấy." Hứa Kiều nói.
"Con là học viên của nó?"
"Dạ, đúng vậy."
"Mẹ, con nói cho mẹ biết, cậu ấy không chỉ là học viên của anh cả mà hai người còn ở cùng tiểu khu nữa, hơn nữa bọn họ còn là hàng xóm với nhau, một người trên lầu một người dưới lầu." Lục Chi Ưu đúng lúc chen vào nói.
"Trời ơi, quá trùng hợp mà."
"Dạ... Đúng vậy..." Hứa Kiều đột nhiên có chút nói lắp.
Lúc bình thường Hứa Kiều là người hận không thể rống lên với người khác nhưng cũng sẽ có một ngày bị nói lắp, Lục Chi Ưu hiện tại còn muốn đưa ảnh chụp cho mẹ chồng xem nhưng cô ấy nghiêm túc suy nghĩ lại, vì sự an toàn tính mạng nên cô ấy đành phải từ bỏ thôi.