Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 34


trước sau

Edit: Mộc Tử Đằng

Ngày hôm sau lúc tan làm, Hứa Kiều đi siêu thị mua một ít xương sườn về.

Cô định đến bệnh viện thăm Triệu Như Yên, nhưng không thể đi tay không được, cho nên cô mới nghĩ đến việc hầm canh cho bà.

Nhưng mà nghĩ thì dễ làm mới khó.

Hứa Kiều nhìn xương sườn trắng bóng bẫy đang nằm trên tấm thớt, không thể nào xuống tay.

"Cái này phải làm sao?"

Cô cố gắng nhớ lại trước đây Thẩm Lạc Dương làm canh xương sườn như thế nào, cô nghĩ cả buổi, trong đầu đều là hình ảnh canh xương sườn thơm ngào ngạt mà Thẩm Lạc Dương đã làm xong, còn bước làm như thế nào cũng không nhớ ra.

Cô khó xử nhìn đống xương sườn, chọc tay vào, mềm mại, mỡ nhơm nhớp, ngay lập tức cô nổi cả da gà, "Vèo" một cái rụt tay trở về.

"Vẫn nên thôi đi, nếu làm không tốt thì..."

Hứa Kiều nghĩ nghĩ, cô đi bệnh viện thăm người chứ không phải hại người.

Cô mang bao tay vào, tùy tiện bỏ xương sườn vào túi rồi ném vào tủ lạnh.

Sau khi dùng nước rửa tay rửa sạch tay mấy lần, Hứa Kiều mới đi vào phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Kết quả, cô vừa đổi giày xong, đang chuẩn bị mở cửa, chợt nghe được chuông cửa vang lên.

Cô không khỏi có chút nghi hoặc, bây giờ ai đang ấn chuông cửa nhà cô, không có khả năng là Lục Chi Ưu, bởi vì Lục Chi Ưu trước nay đều chưa hề ấn chuông, chỉ trực tiếp gõ cửa mà thôi.

Cô mở cửa ra.

Nhìn người đứng trước cửa, đột nhiên kích động lên.

"Bà tới đây làm gì?"

Hứa Kiều lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc Lan đang đứng trước cửa.

Triệu Ngọc Lan mặc đồ vô cùng ưu nhã, tóc quy củ vấn sau đầu, trên mặt bà ta mang theo nụ cười.

Bà già này cũng rất biết cách chăm sóc, rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi rồi mà bảo dưỡng tốt nhìn cứ như mới bốn mươi thôi, nhưng mà thế nào cô nhìn cũng chán ghét.

"Con không chịu về nhà nên chúng ta đến đây xem con thế nào." Triệu Ngọc Lan cười nói.

Chúng ta?

Hứa Kiều có chút không hiểu, nhưng một giây sau, cô liền rõ ràng, bởi vì cô thấy Hứa Kiến Quốc đang đi lên từ phía sau Triệu Ngọc Lan, sắc mặt cô ngay lập tức biến đổi.

Ông ta vẫn có dáng vẻ trước kia, không có gì biến hóa nhiều, nhìn chỉ có chút già đi so với lúc trước mà thôi, tóc bên thái dương đã có chút bạc, có lẽ ngồi ở vị trí lãnh đạo, nên ông ta có khí chất không giận tự uy.

Cô không nói gì, chỉ nhìn ông ta đi đến gần, cho đến khi đứng trước mặt cô.

"Anh nhìn anh đi, thân thể rõ ràng không tốt còn cố chấp đi thang bộ."

Triệu Ngọc Lan nhìn Hứa Kiến Quốc, tay đặt trên cánh tay ông ta, không khỏi có chút oán trách nói.

"Tôi không sao đâu." Hứa Kiến Quốc nói.

Hứa Kiều nhìn Triệu Ngọc Lan đang nắm lấy cánh tay Hứa Kiến Quốc, tự nhiên cảm thấy chói mắt.

Đây là sao, hai người này đang diễn vợ chồng thâm tình trước cửa nhà cô sao?

"Cánh đã cứng cáp rồi, không thể mời nổi cô, gọi về nhà ăn cơm mà cũng khó khăn như vậy." Hứa Kiến Quốc nhìn Hứa Kiều nói.

Nhưng không biết vì sao, vừa nghe Hứa Kiến Quốc nói như vậy, cô chợt cảm thấy bực bội.

"Cha à, đó không phải nhà của tôi." Hứa Kiều lạnh lùng phản bác lại.

Hứa Kiến Quốc sửng sốt một chút, ông ta nhìn sắc mặt Hứa Kiều vẫn bình thản như cũ, ngay lập tức có chút tức giận.

"Cô nói đó không phải là nhà của cô, vậy nơi nào mới là nhà của cô, ở đây sao, cô thật sự xem nơi này là nhà của mình hả!" Hứa Kiến Quốc chỉ vào cánh cửa phía sau Hứa Kiều nói.

"Đúng vậy, trong lòng tôi, đây là nhà của tôi." Hứa Kiều nhìn dáng vẻ tức giận của ông ta, không để ý gì nói.

Triệu Ngọc Lan nhìn hai người, không khỏi có chút đau đầu, hai người này vẫn luôn như vậy, đứa nhỏ Hứa Kiều này luôn quật cường như thế, mà lão Hứa cũng có tính tình y chang, cho nên từ nhỏ đến lớn, hai người cãi nhau không ít lần, ở chung với nhau thì bắt đầu cãi cho đến khi kết thúc.

Nếu vẫn tiếp tục như vậy, đoán chừng hai người muốn đứng đây cãi vả mất thôi, vì thế bà ta chạy qua lôi kéo Hứa Kiến Quốc, nhỏ giọng nói bên tai ông ta: "Lão Hứa, làm sao vậy, hôm nay chúng ta đến thăm con bé chứ không phải cãi nhau."

Nghe xong lời nói của Triệu Ngọc Lan, sự tức giận trên mặt Hứa Kiến Quốc cũng từ từ tan đi.

Triệu Ngọc Lan nhìn Hứa Kiến Quốc đã hòa hoãn hơn, sau đó xoay người nhìn Hứa Kiều.

"Kiều Kiều, không mời chúng ta vào nhà ngồi chút sao?" Triệu Ngọc Lan nhìn cô, mềm nhẹ nói.

Khóe miệng Hứa Kiều lộ ra nụ cười lạnh, cô ra khỏi nhà sau đó lưu loát đóng cửa lại.

"Ngại quá, không thể đón tiếp được, giờ tôi có việc phải ra ngoài."

Rõ ràng chính là muốn đuổi người.

Nụ cười trên môi Triệu Ngọc Lan trong nháy mắt liền cứng đờ, đứa nhỏ này vẫn giống như lúc nhỏ, nói chuyện rất thẳng thắng, luôn thể hiện sự thích hay không thích lên mặt, bà ta lập tức có chút xấu hổ.

Hứa Kiến Quốc thấy thế, càng là giận sôi máu hơn.

"Hứa Kiều, cô nói cái gì vậy hả! Mau xin lỗi dì Triệu ngay!"

"Xin lỗi? Ông có bị hồ đồ không vậy? Ông cảm thấy tôi sẽ xin lỗi sao?"

Hứa Kiến Quốc rất tức giận, ngực bắt đầu phập phồng liên hồi.

"Lão Hứa, tôi không sao đâu, thật đó." Triệu Ngọc Lan nhìn tình huống của hai người, không khỏi nói nhanh.

"Giả mù sa mưa." Hứa Kiều cười nhạo.

Bà ta vẫn giống trước đây, luôn thích làm người hiền lành, luôn tỏ ra dáng vẻ bạch liên hoa, thật ghê tởm, kỹ thuật diễn của bà ta cô đã nhìn nhiều năm rồi, thật sự phát ngán đến nơi!

"Hứa Kiều! Cô không có gia giáo như vậy hả!"

Người ta nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha, nhưng Hứa Kiến Quốc lại cảm thấy, Hứa Kiều là oan gia kiếp trước của ông ta, kiếp này chỉ muốn đòi nợ ông ta thôi.

"Gia giáo? Ông muốn nói gia giáo với tôi sao?" Hứa Kiều lộ ra dáng vẻ không thể tin được nhìn Hứa Kiến Quốc.

"Ông còn không biết xấu hổ nói cái từ này với tôi, gia giáo, ở nhà không có ai thì gia giáo đâu ra?" Sau khi nói xong, Hứa Kiều nhịn không được bật cười.

Hứa Kiến Quốc cảm thấy lực bất tòng tâm, Hứa Kiều không phải là người như vậy, Hứa Kiều nhà ông ta lúc còn nhỏ rất ấm áp, hay cười, tính tình vô cùng tốt, giống như áo bông nhỏ của ông ta, nhưng bây giờ người đứng trước mặt lại làm ông ta thấy xa lạ vô cùng.

"Hứa Kiều, sao con có thể biến thành dạng người thế này, con thật sự làm cha quá thất vọng rồi..." Hứa Kiến Quốc tỏ ra vô cùng đau đớn.

Hứa Kiều không khỏi cảm thấy hốc mắt cay xè, khổ sở trong lòng không ngừng dâng lên, cô dùng tay đè lại mũi mình.

"Thất vọng, tôi không có khả năng làm ông kiêu ngạo,
hơn nữa không phải ông có Hứa Ý rồi sao, Hứa Ý rất hiếu thuận với ông nha, điểm này, tôi so với cô ta kém hơn nhiều, hơn nữa tôi không cần phải giả dối, đâu giống ai kia, kỹ thuật diễn vô cùng tốt, cô ta nên đi làm diễn viên, làm giám đốc làm gì, quá mai một nhân tài." Hứa Kiều cười lạnh.

Nhớ khi còn nhỏ, lúc đó Hứa Ý vẫn còn là chị Ý Ý trong lòng cô, lúc ấy, các cô rất thân thiết nhau, đến nay cô vẫn còn nhớ rất rõ những lời mà Hứa Ý nói khi ấy, cô ta muốn học làm diễn viên, sau này sẽ trở thành một đại minh tinh, muốn được nhiều người thích.

Mà cô ta đâu có làm như vậy, lúc đó đã điền vào nguyện vọng là học viện tài chính, muốn giúp Hứa Kiến Quốc kinh doanh công ty, về sau có thể giúp Hứa Kiến Quốc giả quyết nhiều chuyện mệt nhọc.

Bây giờ nhớ lại cô chỉ thấy vô cùng châm chọc, nói muốn làm diễn viên thế mà lại đăng ký học viện tài chính, nói là đăng ký học viện tài chính vậy mà mắt luôn nhìn đến trường diễn viên.

Hứa Kiến Quốc trong nháy mắt mặt liền đen xuống, ông ta nhìn dáng vẻ chanh chua của Hứa Kiều, không khỏi lửa giận bốc lên tận trời.

"Mẹ cô dạy cô như vậy sao? Chanh chua?"

Bởi vì khi còn nhỏ, Hứa Kiến Quốc luôn bận rộn đi công tác, cho nên phần lớn thời gian, Hứa Kiều đều ở cùng Hứa Như Ngôn, lúc ấy tuy rằng Hứa Kiến Quốc không thường về nhà, nhưng cực kỳ sủng Hứa Kiều, mỗi lần ông ta về nhà, Hứa Kiều muốn gì đều đáp ứng cái đó.

"Ông đừng nói đến mẹ tôi, tôi đã nói rồi, ông không xứng!" Mắt Hứa Kiều lập tức đỏ lên.

Mỗi người đều có vẩy ngược, mà Hứa Như Ngôn chính là vẩy ngược của Hứa Kiều.

Thẩm Lạc Dương mới vừa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nghe được thanh âm của Hứa Kiều từ trên lầu truyền xuống, nghe thanh âm này, rõ ràng mang theo nghẹn ngào và phẫn nộ.

Lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, chưa phản ứng lại thì chân đã sải bước về phía cầu thang đi lên.

Đến nơi liền thấy Hứa Kiều đứng đối diện mình, mà đối diện với cô còn có một nam một nữ, anh nhìn vành mắt rõ ràng đã phiếm hồng của Hứa Kiều, bả vai cô có chút không khống chế được đang run rẩy, răng gắt gao cắn chặt môi mình.

Anh theo bản năng chuẩn bị nhấc chân qua đi, bỗng nhiên nghe một câu như vậy, khiến anh phải dừng chân lại.

"Hứa Kiều, cô đừng quên, tôi là cha cô!"

Cha?

Đứng đối diện Hứa Kiều chính là cha của cô, vậy người phụ nữ đứng bên cạnh chắc là mẹ của cô rồi.

Đây là việc nhà của cô, anh hẳn nên tôn trọng người khác, vì thế anh liền chuẩn bị đi xuống lầu, nhưng khi anh nhìn đến vành mắt hồng hồng của cô, rõ ràng muốn khóc đến nơi rồi, bước chân anh không thể nào nhấc lên được.

"Cha? Ông mà gọi là cha sao? Nhiều năm rồi, ông có làm trọn trách nhiệm người cha chưa? Đoán chừng trong lòng ông cũng chỉ có Hứa Ý là con gái, cô ta là tâm can bảo bối, mà Hứa Kiều tôi thì tính là cái gì, cho dù ở bên ngoài đói chết, lạnh chết ông cũng không quan tâm, hiện tại tới đây nói chuyện cha con với tôi, ông không thấy tức cười sao?"

Hứa Kiến Quốc cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, mỗi một câu nói của Hứa Kiều giống như một cây đao, hung hăng cắm vào lòng ông ta.

Triệu Ngọc Lan nhìn dáng vẻ chau mày của Hứa Kiến Quốc, biết nhất định là bệnh cũ lại tái phát.

"Kiều Kiều, con không nên nói như vậy, trong lòng cha con luôn có con..."

"Bà câm miệng, tôi nói chuyện với bà sao? Bà giả mù sa mưa cái gì, bà và Hứa Ý đều giống nhau, người trước người sau cùng một bộ, đừng làm tôi ghê tởm được không?"

"Kiều Kiều, dì không phải..."

"Bà đừng giả vờ nữa, bà rõ ràng không thích tôi, còn đi giả bộ làm mẹ hiền, làm phiền bà để lại hình tượng mẹ hiền cho Hứa Ý đi, tôi không cần đâu, bà cho rằng bà là ai, bà có biết từ tận đáy lòng tôi luôn xem thường bà không, mặc kệ bên ngoài ăn diện ra sao bên trong đều là tiểu tam, bà vĩnh viễn là tiểu tam, người khác nhận không ra..."

"Chát"!

"A, lão Hứa!"

Hứa Kiều che lại một bên mặt của mình, nước mắt tích tụ trong hốc mắt đã lâu rốt cuộc cũng rơi ra.

Cô nhìn Triệu Ngọc Lan, lạnh lùng nói: "Đây là bà nói, trong lòng ông ta có tôi sao? Không thấy châm chọc hả?"

Ai cũng không ngờ Hứa Kiến Quốc sẽ ra tay đánh cô, cho nên ngay cả Thẩm Lạc Dương cũng không phản ứng kịp, lúc anh phản ứng được, Hứa Kiều đã bị đánh nghiêng đầu sang một bên.

"Hứa Kiều, cô thật sự hết thuốc chữa rồi! Hết thuốc chữa!"

"Tôi nói sai cái gì, bà ta vốn dĩ là tiểu tam, làm tiểu tam còn không cho người ta nói hả, nếu không muốn bị nói có bản lĩnh thì đừng làm!"

Hứa Kiến Quốc giận run cả người, ngay lập tưc giơ tay lên chuẩn bị giáng một cái tát nữa.

Nhưng lần này không đợi bàn tay ông ta giáng xuống đã có một bàn tay khác giữ lấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện