Edit: Mộc Tử Đằng
"Em biết tài khoản Weibo này hả?"
"Hả?" Hứa Kiều hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái.
"Biết."
"Em không phải là Kiều Mạch Phấn đó chứ?" Thẩm Lạc Dương có chút kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Hứa Kiều mỉm cười nhìn anh.
Sau khi hai người chính thức xác lập quan hệ, Hứa Kiều cũng không giấu anh công việc sáng tác của mình, bởi vì mỗi tối cô đều phải chạy bản thảo, cũng giấu không được, cho nên Thẩm Lạc Dương biết Hứa Kiều có viết tiểu thuyết ở trên mạng, nhưng anh thật sự không ngờ rằng Hứa Kiều chính là tác giả 【Kiều Mạch Phấn 】mà mẹ anh vô cùng thích.
"Nhưng sao em lại nói người này là kim chủ đại nhân của em?" Thẩm Lạc Dương hơi nhướng mày.
"YES, tuyệt đối là đại kim chủ, anh biết không, người này mỗi ngày đều dùng ngư lôi nước sâu để bao dưỡng em, anh có biết một cái ngư lôi nước sâu bao nhiêu tiền không, một cái ngư lôi nước sâu tương đương một vạn ** tệ, một vạn ** tệ chiết khấu ra được 100 tệ."
"100 tệ?"
"Đúng vậy, hơn nữa em còn cảm thấy 【 Như Yên Tựa Mộng 】 là một người đặc biệt thông minh."
Bởi vì mỗi lần đều sẽ cùng cô phân tích cốt truyện, đôi khi Hứa Kiều có một loại cảm giác người này có phải tác giả đang khoác áo độc giả để dò hỏi quân tình hay không.
Nhưng cô cẩn thận nghĩ lại thấy không giống, bởi vì nếu là tác giả dò hỏi quân tình thật, cũng không đến mức mỗi ngày đều ném ngư lôi cho cô đâu, không phải là loại ném từ từ, mà là ném một lượng lớn, chỉ sợ nhuận bút mỗi tháng của người đó đều cho cô hết mất, cho nên cô đã đánh gãy cái suy nghĩ này.
"Người thông minh?" Thẩm Lạc Dương nhỏ giọng nói.
Nếu mẹ anh mà biết Hứa Kiều khen bà như vậy, chắc miệng cười đến nỗi khép không được mất.
Anh suy nghĩ, nếu hai người này mà biết được thân phận thật sự của đối phương sẽ thú vị lắm đây, vì thế anh suy xét một chút, quyết định coi như cái gì cũng không biết, dù sao hai người này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biết thôi, vẫn cứ để hai người tự nhận ra đi, như vậy sẽ càng hấp dẫn hơn.
Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương đang cười không có lý do gì, không khỏi đánh anh một cái.
"Cười cái gì vậy, sao thấy âm hiểm thế chứ."
Thẩm Lạc Dương không biết nói gì, cái gì mà âm hiểm chứ?
Nhưng mà cô đã nói anh âm hiểm, anh hẳn cũng nên âm hiểm thật sự đi.
Hứa Kiều hoàn toàn không biết tâm tư của Thẩm Lạc Dương, lúc này cô đã mở phần mềm đánh chữ ra để sáng tác tiếp, tuy rằng bản thảo mấy ngày nay cô đã gõ đủ tồi, nhưng có bản thảo nhiều sẽ chắc chắn hơn.
Song, lại cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng, bởi vì tay của người nào đó đang đặt trên eo cô, ma sát qua lại với áo ngủ.
Cô duỗi tay chụp lấy tay anh, "Đừng nháo, đang gõ chữ mà."
Thẩm Lạc Dương không tiếng động câu môi, cô cứ gõ, anh cứ sờ, vì thế anh tiếp tục đưa tay qua, từ dưới vạt áo ngủ chậm rãi dò xét đi vào trong.
Vào bên trong tay chạm phải da thịt trơn bóng của cô, mang theo xúc cảm vô cùng tốt, một tay anh giữ chặt vòng eo cô, eo vô cùng nhỏ, anh dùng một tay cũng có thể ôm hết.
Đầu của anh đặt trên bả vai của cô, đôi tay đều đã tham nhập vào trong áo ngủ, Hứa Kiều đang cố gõ chữ, cho nên hai tay đều đưa ra vươn về phía bàn sách.
Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, linh cảm trong đầu đến vô cùng nhanh nên tay cũng phải kết hợp gõ nhanh.
"Muốn hay không?" Anh một bên nhẹ nhàng vuốt ve, một bên nói bên tai, hơi thở ấm áp phả ra trên vành tai cô, hô hấp Hứa Kiều không khỏi hơi khựng lại.
"Không muốn, mau lấy tay ra đi." Hiện tại cô không có thời gian phong hoa tuyết nguyệt với anh, linh cảm đến không dễ dàng gì, nên cô tận phải dụng cơ hội mà viết nhiều một chút.
"Thật không?" Anh tiếp tục thổi khí bên tai cô.
Lão háo sắc!
"Thật sự, không muốn, ưm..."
Lời cự tuyệt cô còn chưa nói xong, tay Thẩm Lạc Dương bất thình lình phủ lên nơi mềm mại của cô, cô không khỏi rên lên một tiếng.
"Lấy cái móng vuốt của anh xuống mau." Cô cũng không quay đầu lại mà nói.
Ai ngờ Thẩm Lạc Dương chẳng những không bỏ ra, ngược lại còn bạo hơn nữa bắt đầu vuốt ve.
Hứa Kiều vốn nghĩ không để ý đến anh nữa, mặc anh sờ soạng, chuẩn bị gõ chữ thật tốt, nhưng vào giờ phút này trong đầu cô đều trống rỗng, linh cảm gì cũng bay sạch mất tiêu, ngón tay để trên bàn phím nửa ngày không thể nhúc nhích được, mọi giác quan của cô đều tập trung về trước ngực.
"Thẩm Lạc Dương, lúc em còn có thể nói chuyện tốt thì mau lấy tay ra, nếu không......" Cô nghiêng đầu, nhìn Thẩm Lạc Dương nói.
"À, nếu không thì em sẽ làm gì?" Thẩm Lạc Dương làm lơ lời uy hiếp của cô, khiêu khích tăng thêm sức vuốt ve.
"Anh xong đời rồi!" Hứa Kiều đột nhiên vươn tay bắt lấy hai cánh tay anh, sau đó dùng kéo xuống, nhân cơ hội xoay người qua.
Cô ngồi mặt đối mặt với anh, duỗi tay nắm lấy tóc của anh, sau đó bắt đầu hướng tới môi anh mà gặm.
"Cắn chết anh!" Cô một bên cắn bờ môi anh, một bên hung hăng nói.
Thẩm Lạc Dương không khỏi cười, anh duỗi tay giữ chặt lưng cô, kéo cô vào sát ngực mình.
Hai người bọn họ còn chưa biết ai cắn ai đâu!
Hai người không biết đã gặm nhau bao lâu, Hứa Kiều mới đẩy anh ra, anh thuận thế ngã ra giường.
Hứa Kiều nhìn dáng vẻ vô lại của anh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Tối nay không cần phải gõ chữ." Anh nói với cô.
Tròng mắt xinh đẹp của Hứa Kiều xoay chuyển một hồi, lén nuốt nước bọt một cái.
Mẹ nó, đây mà là đàn ông cái gì, đây chính là vưu vật, là hàng của một mình cô!
Ánh mắt cô từ gương mặt anh chuyển qua cơ ngực, cơ bụng, sau đó nhìn đến nơi nào đó, đại não nhanh chóng chuyển động.
Hay là...ngày mai rồi gõ chữ tiếp?
Nghĩ như vậy, tay cô liền đã không do dự sờ soạng lên người anh.
Xúc cảm thật mẹ nó quá tốt, thật rắn chắc.
Hứa Kiều ngồi trên người anh, tay cô đè trên vai hắn, sau đó thân thể cô từ từ ngồi xuống.
Tóc dài xỏa trên vai cô theo động tác này mà rơi ra trước ngực, gò má cô ửng hồng, hô hấp hơi dồn dập, đôi môi đỏ bừng, hàm răng trắng như tuyết, trong mắt đều là sự mê ly, cả người cám dỗ tới cực điểm.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô chằm chằm, trong mắt như có lửa đang cháy lên hừng hực, con ngươi anh trở nên thâm thúy u ám, trên trán đã lắm tấm mồ hôi.
Không được, động tác của cô quá chậm, không thể thỏa mãn được anh, anh định ngồi dậy, nhưng vì động tác này của anh khiến anh tiến vào càng sâu hơn, hai người không tránh được hít sâu một hơi, khoái cảm từ trong xương cốt thẩm thấu ra ngoài bao phủ lấy hai người.
"Đừng nhúc nhích... Em muốn ở trên..." Thanh âm Hứa Kiều có chút run rẩy, cô đè lại bả vai của Thẩm Lạc Dương, không muốn anh động đậy.
Thẩm Lạc Dương thấy cô cứ khăng khăng như vậy, cũng để tùy ý cô.
Hứa Kiều lúc trước còn nghĩ làm xong sẽ gõ chữ, nhưng đến lúc làm xong cả người đã mệt mỏi vô cùng, giờ phút này cô mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn động.
Thẩm Lạc Dương ôm cô vào trong ngực, dùng tay vén tóc ướt trên trán cô ra, Hứa Kiều hơi nhắm mắt lại, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.
***
Theo lý mà nói, đêm qua mệt như chó, hôm nay phải ngủ cho đủ, nhưng mới đến 7 giờ Hứa Kiều đã tỉnh dậy.
Lúc cô tỉnh dậy, Thẩm Lạc Dương đã sớm không ở bên cạnh, cô nhìn thoáng qua thời gian, lúc này hẳn là Thẩm Lạc Dương đang chạy bộ về nhà, vừa nghĩ như vạy liền nghe được tiếng khóa mở cửa.
Xem ra là Thẩm Lạc Dương đã trở lại.
Nghĩ đến đây, cửa phòng liền bị mở ra, quả nhiên, đúng là Thẩm Lạc Dương, anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, trên trán và chóp mũi đều là mồ hôi, anh thấy cô đã dậy thì có hơi sửng sốt.
"Dậy sớm vậy?"
"Ừ, anh về rồi." Cô trả lời mà không có chút khí lực nào.
Đêm qua thật sự mệt đến nằm liệt, Hứa Kiều thật sự không hiểu nổi, vì sao mỗi tối đều vận động cật lực như vậy, kết quả sáng hôm sau anh còn có tinh thần sảng khoái đi chạy bộ, còn cô lại mệt như chó nằm liệt trên giường, quả nhiên đàn ông và phụ nữ không thể so sánh được, càng đừng nói nói đến phụ nữ bình thường và huấn luyện viên dạy võ.
"Anh đi tắm trước đã, em mau dậy đi, lát nửa anh làm bữa sáng cho em."
Hứa Kiều yên lặng dùng chăn che đầu lại, "Đã biết."
Thẩm Lạc Dương đi vào phòng tắm, Hứa Kiều nhanh chóng nghe được âm thanh tiếng nước chảy truyền ra, cô lười biếng duỗi eo một cái.
Ngay lập tức từ eo truyền đến một trận mỏi nhừ,
đau! Chỉ có đau và đau mà thôi.
Hứa Kiều cau mày nằm trên giường không nhúc nhích gì.
Nhất định là đêm qua cô đã vận động eo quá độ, cô yên lặng nghĩ.
Sau khi Thẩm Lạc Dương tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Hứa Kiều vẫn nằm trên giường như cũ không nhúc nhích gì.
Anh biết sẽ thế này mà.
Lúc cô nằm bò ra, chăn đều tuột xuống đến eo làm lộ ra hơn phân nữa cái lưng bóng loáng và bả vai trần
Da thịt cô trắng nõn, cho nên những dấu xanh xanh đỏ đỏ hiện ra rất rõ ràng.
Anh một bên lau tóc, một bên đi về phía cô, anh ngồi ở mép giường.
"Rời giường nào."
"Eo em đau..."
"Eo đau?"
"Ừ." Đưa tay sờ sờ cái eo của mình.
Thẩm Lạc Dương cười cười, nói: "Đêm qua đã kêu em ở bên dưới em còn một hai không chịu, bây giờ đã cảm nhận được vất vả ngày thường của anh chưa?"
Hứa Kiều: "..."
Thẩm Lạc Dương thấy Hứa Kiều ủ rủ, liền duỗi tay xốc chăn lên.
Trên lưng chợt lạnh, Hứa Kiều lập tức quay đầu qua khẩn trương nhìn anh.
"Anh muốn làm gì?"
Thẩm Lạc Dương thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, có chút dở khóc dở cười, đêm qua không phải vẫn phóng túng lắm sao, hôm nay đã biến mất đâu hết rồi?
Tay Thẩm Lạc Dương dán trên lưng cô, bởi vì anh mới vừa tắm xong nên bàn tay khá ấm áp, khiến cô có chút thoải mái không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên Hứa Kiều biết, kỹ thuật mát xa của Thẩm Lạc Dương lại tốt như vậy, anh mát xa nhẹ nhàng, phần eo của cô trong nháy mắt liền cảm thấy thả lỏng không ít, cũng không còn đau như trước nữa.
"Kỹ thuật mát xa của anh tốt thế." Hứa Kiều hưởng thụ nhắm mắt lại, thở dài nói.
Thẩm Lạc Dương cười cười, sau đó tiếp tục mát xa cho cô.
Anh học được kỹ thuật mát xa từ trong quân đội, quân đội dù sao cũng là quân đội, đủ các loại thương tích, các bộ vị đau đớn đều không thể tránh khỏi, cho nên lúc ở quân đội, bọn họ thường xuyên mát xa đơn giản cho nhau, vì thế dần dần tay nghề cũng tăng lên.
Thẩm Lạc Dương ấn cho cô một hồi lâu, thấy cô nằm trên giường không nhúc nhích gì, cũng không nói lời nào, vì thế cúi đầu nhìn thoáng qua, cô lại ngủ mất rồi.
Anh duỗi tay kéo chăn qua đắp lên cho cô, sau đó đi ra ngoài làm bữa sáng.
Quy luật sinh hoạt của anh luôn luôn có nguyên tắc, một ngày phải ăn đủ ba bữa, còn Hứa Kiều chính là người tùy tiện đến cực điểm, chỉ cần ngủ đều sẽ không quan tâm đến ba bữa cơm mỗi ngày, ngay từ đầu anh còn tưởng mỗi ngày sẽ kiên trì lôi kéo cô ăn sáng, nhưng đến cuối cùng cô dùng các loại năn nỉ ỉ ôi, làm nũng la lối khóc lóc, anh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Anh cảm thấy mình nào có bạn gái, là con gái mới đúng, tiểu tổ tông.
***
Kỳ thật Hứa Kiều cũng không ngủ sâu lắm, chỉ nhắm mắt nghĩ ngơi một lát, cho nên Thẩm Lạc Dương đi ra ngoài không quá vài phút, cô liền tỉnh.
Cô thử cong cong eo một chút, ngạc nhiên phát hiện Thẩm Lạc Dương mát xa quá thần kỳ, hiện tại cô cảm giác eo không còn đau như lúc trước nữa.
Nằm ở trên giường một hồi, cô mơ hồ ngửi được mùi thơm từ bên ngoài bay vào, cô liền biết Thẩm Lạc Dương đang làm bữa sáng, vì thế cô ngồi dậy, lấy áo ngủ qua mặc vào, xốc chăn lên, đầu tiên đi phòng tắm rửa mặt trước rồi mới đi ra ngoài.
Lúc cô ra tới, Thẩm Lạc Dương đưa lưng về phía cô đang ốp là trứng gà.
Anh đứng đối diện cửa sổ, ánh mặt trời từ bên ngoài trực tiếp chiếu lên người anh, từ góc độ này của cô nhìn qua tuy ngược với ánh nắng mặt trời, nhưng lại phát ra đủ loại sắc màu rực rỡ mà không chói mắt tí nào.
Hứa Kiều lập tức ngây người.
Trong lòng bỗng dâng trào hạnh phúc, người đàn ông này thuộc về cô.
Cô hy vọng có thể sống một cuộc sống như vậy, trong một căn nhà tràn ngập ánh nắng ấm áp, có anh và có cô.
Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng bước về phía anh.
Cô còn chưa tới gần phòng bếp, Thẩm Lạc Dương đã nhận ra, vì thế anh xoay người lại, nhìn Hứa Kiều đang đi về phía mình.
"Bữa sáng có thể ăn ngay đây." Anh nói với cô.
Nhưng Hứa Kiều một câu cũng không nói, chỉ yên lặng đi đến trước mặt anh, cô đột nhiên vươn tay ra ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh.
Thẩm Lạc Dương không hỏi cô làm sao vậy, chỉ ôm lấy cô, giữa bọn họ ôm nhau như vậy không cần biết lý do vì sao, cô muốn, anh sẽ cho, cô không muốn, anh vẫn sẽ cho.
Hứa Kiều ôm chặt lấy anh, chỉ có ôm như vậy mới cảm nhận được sự chân thật.
"Làm sao vậy, có phải bị vẻ đẹp trai của anh làm mê muội rồi không? Nếu muốn mỗi ngày nhìn được vẻ đẹp trai của anh thì dậy sớm ăn sáng đi."
Mỗi ngày dậy sớm ăn sáng?
Dậy sớm... 7 giờ...
Sau khi đưa công việc của cửa hàng cho Chu Nguyễn xử lý, sáng sớm cô không đi đến đó nữa, dường như mỗi ngày đều là buổi trưa cô mới đến dạo cửa hàng.
Vài giây qua đi, Hứa Kiều yên lặng buông eo Thẩm Lạc Dương ra.
"Khụ khụ... Em chỉ muốn xác nhận một chút, eo của anh có bị to ra hay không thôi, không có việc gì, anh cứ tiếp tục." Nói xong, Hứa Kiều cũng không quay đầu lại đi đến phòng khách.
Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng Hứa Kiều, không khỏi bật cười, quả nhiên, muốn cô dậy sớm như muốn đòi nửa cái mạng.
Thẩm Lạc Dương đặt trứng vào trong đĩa sứ trắng, sau đó lấy hai ly sữa từ trong lò giữ nhiệt, đặt trên khay rồi bưng ra ngoài.
"Ra đây ăn sáng." Anh nói với Hứa Kiều đang ngồi trên sô pha đùa giỡn với Trà Sữa.
"Đến ngay."
Hứa Kiều mang dép lê vào, đi theo sau anh ra ban công.
Thẩm Lạc Dương đưa phần trứng ốp và ly sữa cho cô.
Anh cầm bánh mì nướng quét mứt lên.
Mới vừa cắn một ngụm, liền nhìn thấy bàn tay Hứa Kiều đang chìa về phía mình.
Hứa Kiều không thể tin được nhìn anh, cô tưởng anh đã nướng cho cô rồi, nhưng cô quá tự mình đa tình mà.
Thẩm Lạc Dương nhìn bàn tay xòe ra của cô, lạnh lạnh nói: "Muốn ăn phải lăn vào bếp."
Hứa Kiều: "..."
Cô hiện tại lại hoài nghi lần nữa, cô nhất định đã gặp Thẩm Lạc Dương giả rồi, sau đó lại có bạn trai giả luôn.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Lạc Dương trực tiếp đi làm.
Còn Hứa Kiều ở trong nhà nên làm gì thì làm, dù sao buổi sáng hôm nay cô không có lớp học, buổi chiều mới có, vì thế buổi chiều cô mới đến võ quán.
Bởi vì ngày hôm qua cùng Thẩm Lạc Dương làm cả đêm, cho nên chương dự trữ cũng không hoàn thành, nên khi Thẩm Lạc Dương đi rồi, cô liền lấy máy tính ra ngồi trên sô pha, vừa phơi nắng vừa gõ chữ.