Edit: Mộc Tử Đằng
Lúc ăn cơm, Hứa Kiều theo bản năng bắt đầu lựa đồ ăn.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô lựa cà rốt và rau thơm qua một bên.
Vào lúc cô chuẩn bị lựa đồ ăn tiếp, anh đột nhiên mở miệng nói:
"Không được kén ăn."
Tay cầm đũa của Hứa Kiều hơi dừng một chút.
"Không kén ăn mà." Cô nói.
Thẩm Lạc Dương nhìn qua phần cà rốt và rau thơm mà cô vừa mới bỏ ra, Hứa Kiều cũng nhìn theo ánh mắt anh, sau đó yên lặng dùng chén che lại, rõ ràng đây chính là giấu dầu hở đuôi.
"Đây không gọi là kén ăn thì gọi là gì?"
"Chính là..."
"Chính là cái gì?"
"Em không thích ăn, ăn không được." Hứa Kiều mím môi một cái, nhỏ giọng nói.
"Đây là lãng phí." Thẩm Lạc Dương tiếp tục dẫn dắt từng bước.
Hứa Kiều chọc chọc đũa trong chén cơm, một lát sau, tiếp tục xem như không có việc gì mà bắt đầu lựa đồ ăn, nhưng lần này cô không bỏ trên mặt bàn nữa mà trực tiếp bỏ vào trong chén của Thẩm Lạc Dương.
"Cho anh ăn sẽ không lãng phí nữa." Cô một bên lựa, một bên cười với anh.
Thẩm Lạc Dương có chút bất đắc dĩ, anh thật sự không có biện pháp nào với cô.
Ăn cơm xong, Hứa Kiều xung phong nhận việc rửa chén.
Thẩm Lạc Dương dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn cô.
"Làm gì nhìn em như vậy?"
Hứa Kiều đưa tạp dề cho Thẩm Lạc Dương, Thẩm Lạc Dương nhận lấy rồi đeo vào cho cô.
Sau đó cô tiếp tục đưa tay ra, Thẩm Lạc Dương rất biết điều vén tay áo lên cho cô.
Quả thật sau khi hai người sống chung, Hứa Kiều trên cơ bản đều không làm việc nhà, tất cả hầu như là do Thẩm Lạc Dương xử lý, nếu cô chủ động giúp anh làm việc, Thẩm Lạc Dương sẽ vui vẻ vô cùng.
Lúc Hứa Kiều rửa chén, Thẩm Lạc Dương đứng cạnh cô.
"Anh không có việc gì làm sao?" Hứa Kiều quở trách nhìn anh.
"Không có việc gì."
"Không có việc gì thì anh ra ngoài ngồi đi, anh đứng đây cản trở em làm việc đó."
Thẩm Lạc Dương cười, anh đột nhiên vòng ra phía sau ôm cô.
"Rửa chén đi."
"Em rửa đi."
Hứa Kiều không khỏi có chút không nói nên lời, tên đàn ông này da mặt quá dày.
Cô cũng không nói gì nữa, tiếp tục rửa chén, nhưng mà tay của Thẩm Lạc Dương lại không an phận, tay anh như có như không vuốt tóc cô.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cổ cô.
"Thật thơm."
Hứa Kiều không kìm được ý cười trên mặt.
"Lưu manh." Cô cười mắng.
Trước kia thật sự không phát hiện ra Thẩm Lạc Dương là người lưu manh như vậy.
"Chỉ lưu manh với một mình em." Anh hôn lên đỉnh đầu cô, môi mỏng nhẹ nhàng đóng mở.
"Ánh dám có người khác thử xem?" Hứa Kiều quay đầu lại liếc mắt một cái.
Thẩm Lạc Dương chỉ nhìn thấy cô quay đầu lại, gò má xinh đẹp có chút giận dữ.
Cổ họng có chút khô nóng.
Anh lấy tay chế trụ lại gáy cô rồi một đường hôn xuống.
Hai làn môi chạm nhau, anh dường như không cần dùng nhiều lực để cạy môi cô ra, đầu lưỡi linh hoạt ướt át dò xét đi vào, quấn lấy lưỡi cô cùng dây dưa.
Hôn được một lúc hai người tách nhau ra, cô hơi thở dốc một chút.
"Anh định làm gì vậy?" Cô thở hổn hển hỏi anh.
"Làm." Đáp lại chính là thanh âm trầm khàn.
Bản thân Hứa Kiều đã bị anh làm cho ý loạn tình mê, cô kìm nén ý nghĩ muốn anh hung hăng chà đạp mình.
Bọn họ vốn dĩ không phải là người dễ bị châm lửa, nếu đã châm lửa thì xác định phải dập tắt nó.
Vì thế Hứa Kiều xoay người qua, dùng tay không dính nước ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh, môi hơi mở ra để anh càng tiến sâu vào hơn.
"Ôm em." Cô một bên dây dưa cùng anh, một bên nói.
Thẩm Lạc Dương ôm eo cô, dùng sức nhắc lên, Hứa Kiều cũng tự nhiên vòng chân qua eo anh.
Tay anh nâng mông cô, hai người hôn nhau triền miên.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve cô.
"Muốn?" Anh mở miệng trêu chọc cô.
"Chẳng lẽ anh không muốn?" Hứa Kiều hỏi lại.
"Muốn, muốn phát chết."
Hiện tại anh chỉ hận không thể ngay lập tức đè cô dưới thân mình, rồi làm một trận kịch liệt, tốt nhất là làm cho đến khi cô khóc lóc xin tha, tưởng tượng đến vẻ mặt cô đáng thương bám vào người mình, anh liền cảm thấy vật đàn ông của mình muốn nổ tung, nó đã bắt đầu trở nên cúng rắn, càng ngày càng lớn.
Hứa Kiều cũng cảm nhận được vật đàn ông của anh đang chỉa vào người mình, dù cách hai tầng vải nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó, nóng đến mức làm cho cô có chút run rẩy.
Cách nhau tầng vải, anh bắt đầu cọ sát.
Hứa Kiều không khỏi dùng sức bám vào vai anh, thật rắn chắc.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến lần anh kéo chân cô đặt lên vai rồi bắt đầu ra vào, cả gương mặt lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng, trong nháy mắt chợt có thứ phun trào ra.
"Ra rồi?" Anh không dấu được ý cười, ám muội nói.
Hứa Kiều tựa đầu lên vai anh, cảm thấy có chút mất mặt, cô chỉ bị anh làm như vậy mà đã...
Nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, bụng mơ hồ có chút âm ẩm đau, còn hơi trướng lên.
"Đau..." Cô nhỏ giọng nói.
Thính lực của Thẩm Lạc Dương rất tốt, vừa nghe cô nói vậy, lập tức đưa cô ra xa một chút.
"Làm sao vậy?" Trên mặt anh đầy quan tâm lo lắng không che dấu chút nào.
Hứa Kiều hơi nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng tính toán, cô chợt phản ứng lại, đây không phải là cao trào mà là họ hàng ghé thăm, hôm nay vừa đúng ngày.
Như vậy thứ vừa rồi trào ra là...
Hứa Kiều đột nhiên khó có thể mở miệng nói, thật sự quá mất mặt.
"Hình như em, họ hàng đến" Hứa Kiều chậm rì rì nói.
Thẩm Lạc Dương tuy ngày thường là một người đàn ông thô to nhưng vẫn biết họ hàng là gì.
Anh không nói hai lời trực tiếp bế cô vào phòng ngủ.
Hứa Kiều giật mình, chẳng lẽ anh định huyết chiến?
"Không lẽ anh muốn..."
Thẩm Lạc Dương nhẹ nhàng đặt cô trên giường, sau đó không nhịn được gõ đầu cô một cái.
"Trong đầu toàn là suy nghĩ đen tối, sắc nữ."
Hứa Kiều bất mãn.
"Ai sắc, rõ ràng anh mới là người sắc hơn, lão háo sắc."
Thẩm Lạc Dương cười cười, không chấp nhất với cô.
"Em để cái đó ở đâu?" Hắn hỏi.
Hứa Kiều suy nghĩ, lúc cô dọn xuống đây rất vội vàng nên chỉ mang theo những gì cần thiết thôi, hơn
nữa lúc đó không có họ hàng đến nên cũng quên mất chuyện phải mang theo thứ có cánh đó.
"À.... Không có..."
Thẩm Lạc Dương nghĩ ngợi một lát, nói: "Vậy em đi tắm trước đi, anh đi mua cái mới cho."
"Anh mua cho em?"
Anh đường đường là một người đàn ông mà muốn đi mua đồ dùng con gái cho cô, tuy rằng bây giờ bạn trai rất hay đi mua cho bạn gái nhưng cô chưa bao giờ nghĩ Thẩm Lạc Dương sẽ đi mua cho mình?
Tưởng tượng đến hình ảnh anh cao to thô kệch đi mua đồ cho cô, cô chợt cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại chậm rãi sinh ra một cảm giác hạnh phúc vô cùng.
"Em nhìn em đi, còn có thể tự mình đi mua được à?"
Hứa Kiều cười lắc đầu, "Không thể không thể, vậy anh đi đi, em đi tắm."
Nói xong, cô vui vẻ từ trên giường bước xuống đi vào phòng tắm.
Thẩm Lạc Dương thấy cô đã đi vào phong tắm, cũng không chậm trễ nữa mặc áo khoác vào rồi đi xuống dưới lầu.
Lúc Hứa Kiều cởi quần lót ra, nhìn thấy vệt máu trên quần lót quả nhiên cô đoán không sai, họ hàng đã đến thăm thật mà.
Vì thân thích đến nên không thể tắm trong bồn, cô chỉ có thể tắm vói sen.
Thẩm Lạc Dương dường như tính thời gian rất chuẩn, cô vừa mới tắm xong anh đã về đến nhà, khi cô đang lau tóc thì nghe được tiếng gõ cửa.
"Anh mua về rồi này."
Là thanh âm của anh.
"À, anh mở ra lấy một miếng cho em đi."
"Ừ."
Thẩm Lạc Dương cúi đầu, mở gói, sau đó lấy ra một miếng, thật ra anh không xa lạ gì với thứ này, lúc trong quân đội mọi người đều dùng, không phải vì việc kia mà chỉ dùng để lót giày.
"Cạch".
Là âm thanh mở cửa.
Thẩm Lạc Dương theo bản năng ngẩng đầu, nhưng vừa mới ngẩn đầu lên cả người đều cứng ngắc giống như bị điểm huyệt.
Cô không hề mặc gì đứng trước mặt anh.
Tóc dài hơi ướt, mềm mại ở sau lưng, da thịt trắng sáng vô cùng, bờ vai gầy yếu, xương quai xanh nhỏ nhắn xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ một tay có thể ôm hết, chỉ cần dùng thêm sức sẽ có thể bẻ gãy luôn, đôi chân thon dài, cô để chân trần đứng trên đất, lộ ra móng chân được sơn màu tinh tế.
"Nhìn cái gì, không nhanh đưa cho em." Cô cười với anh, anh hoàn hồn lại rồi đưa miếng có cánh cho cô.
Sau đó cửa vang lên một tiếng "Cạch" đóng lại.
Nhớ đến vẻ mặt dại ra của anh, cô không khỏi có chút buồn cười, ai bảo ngày thường anh không biết thương hương tiếc ngọc, không kiềm chế gì, cô bây giờ đang cố ý, muốn anh nhìn được nhưng ăn không được, để xem anh còn phóng túng kiểu gì.
Sau khi làm xong hết, cô dùng khăn lông bọc tóc lại rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra thì thấy Thẩm Lạc Dương vẫn còn đứng trước cửa.
Bình thường cô đều mặc đồ ngủ, hôm nay lại mặc váy ngủ.
Cô nhìn thấy dục vọng trong mắt anh, đôi mắt to đầy giảo hoạt xoay chuyển một chút.
"Anh còn đứng đây làm gì?"
Cô đưa tay lên nhe nhàng sờ vào mặt anh đến mũi rồi dừng ngay môi, dùng ngón tay bắt đầu ma sát làm môi anh dần đỏ lên.
Yết hầu của Thẩm Lạc Dương hơi chuyển động, cả người anh đều cứng ngắc, đang cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Hiện tại anh không thể nhìn vào mắt cô, mắt cô rất mê hoặc, chỉ cần nhìn vào đó sẽ mê muội không rời.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ khôi phục lại tinh thần, sau đó bắt lấy cái tay cô đang đùa giỡn môi mình.
"Đi lên giường nằm đi, anh pha nước đường đỏ cho em."
Hứa Kiều vẫn dùng đôi mắt to long lanh nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, anh lấy tay che mắt cô lại, rồi đẩy cô đi đến giường, đắp chăn kín mít cả người cô.
"Đợi anh mang nước đường đỏ đến."
"Ừ." Hứa Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương đi ra ngoài, tay anh gắt gao nắm chặt lại, vừa rồi lúc đến gần anh cô đã để ý thấy anh sắp nhịn không được, nhưng cái gì cũng không làm được, nghĩ đến đây cô cảm thấy cô cùng sảng khoái!
Thẩm Lạc Dương thật vất vả đi ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thoáng qua ly nước đường đỏ mà mình đã pha vừa nãy.
Anh đi qua bưng ly tiến về phía phòng ngủ, lúc đi đến cửa anh không khỏi hít sâu một hơi, sau đó thở mạnh ra, cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn mới mở cửa đi vào.