Edit: Mộc Tử Đằng
Lúc nhận được điện thoại của Trần Tịch Nhuế, Hứa Kiều không hề kinh ngạc chút nào, thân thế của Trần Tịch Nhuế cô đã nghe bọn A Bưu nói qua, muốn biết số điện thoại của một người đối với cô ta hẳn không có gì khó.
Hứa Kiều ngồi trên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, câu được câu không nói, côi hơi ở nghiêng đầu, một bên khuấy tách cà phê một bên nhìn xung quanh.
Cô có chút buồn bực, vì sao bây giờ mọi người có chuyện gì cũng đều muốn ra quán cà phê nói thế này?
Chẳng lẽ còn muốn giống như trong tiểu thuyết, một lời không hợp liền hắt cà phê vào người khác?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn thoáng qua Trần Tịch Nhuế.
Hôm nay Trần Tịch Nhuế mặc một cái váy màu trắng có ren hoa, vẻ mặt cô ta ôn hòa nhìn vào tách cà phê của mình, làm bộ dáng dịu dàng, ngoan ngoãn và yên tĩnh, nhưng những người phụ nữ thế này mới khó đối phó, bởi vì sự dịu dàng của cô ta sẽ làm bạn mất đi phòng bị, đối với đối thủ mà không có phòng bị thì chẳng khác nào tàn nhẫn với bản thân mình.
Hứa Kiều liếm liếm môi, biểu cảm vô cùng dửng dưng.
Các cô hiện tại đang chờ xem ai mất kiên nhẫn trước, nếu cô ta muốn so đo với cô thì cô đành chiều theo vậy, dù sao gần đây cô rất nhàn rỗi, cũng không ngại chơi cùng cô ta, cô có rất nhiều thời gian để tiêu khiển.
Ánh mắt Trần Tịch Nhuế tuy đang nhìn vào tách cà phê, nhưng trong lòng lại sáng như gương, cô ta nhìn Hứa Kiều từ khi bước vào đây vẫn luôn bình tĩnh khuấy cà phê của mình.
Cô ta khẽ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Kiều.
Hứa Kiều thấy cô ta nhìn mình, liền biết cô ta có chuyện muốn nói, vì thế cô dừng việc khuấy cà phê lại, chờ cô ta mở miệng.
"Hứa tiểu thư."
"Ừ?" Hứa Kiều hơi mở môi, phát ra một âm tiết đơn giản.
"Hôm nay tôi hẹn cô ra đây vì muốn đưa cho cô một vật."
Trần Tịch Nhuế thấy cô không gấp hay nóng nảy gì, sau đó liền xoay người, lấy một thứ từ trong túi xách ra.
Hứa Kiều nhìn cô ta chậm rãi đặt thứ đó lên bàn.
Bùa bình an?
Thứ cô ta để trên bàn không phải là cái cô làm rơi trên xe Tống Tử Ngu sao, lần đó cùng bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, sau khi trở về cô còn ảo não, vì quên nói với Tống Tử Ngu rằng cô muốn lấy lại cái bùa bình an.
Cô duỗi tay cầm cái bùa bình an lên.
"Sao cái này lại ở chỗ cô?" Cô nghi hoặc nhìn cô ta.
"Cái này là bùa bình an của Thẩm đại ca, có thể phiền cô đưa cho anh ấy được không? Cái này rất quan trọng với anh ấy." Trần Tịch Nhuế không trả lời câu hỏi của Hứa Kiều.
Hứa Kiều không rõ nguyên do nhìn thoáng qua Trần Tịch Nhuế, vì sao cô ta lại có thể biết cái bùa bình an này là của Thẩm Lạc Dương?
Hơn nữa, cô ta nói rất quan trọng là có ý gì?
Hứa Kiều nhàn nhạt hỏi, "Vậy sao cô không trực tiếp đưa cho anh ấy?"
Trần Tịch Nhuế lộ ra một nụ cười nhạt, "Không phải anh ấy có cô rồi sao? Hơn nữa tôi cảm thấy cô đưa cho anh ấy sẽ tốt hơn."
Nghe xong lời nói của Trần Tịch Nhuế, Hứa Kiều không khỏi thấy có chút buồn cười, cô ta hiện tại đang sợ bị hiềm nghi à? Nhưng loại người như Trần Tịch Nhuế sẽ sợ bị người khác hiềm nghi sao?
"Cái bùa này vì sao quan trọng với Thẩm Lạc Dương như vậy?" Cô hỏi.
Trần Tịch Nhuế thở dài một hơi.
"Bởi vì đây là Tống Mân đưa cho anh ấy."
"Tống Mân?" Hứa Kiều lần đầu tiên nghe được cái tên Tống Mân này.
"Ừ, đúng vậy, bọn họ đã từng rất vui vẻ, ở trong quân khu của chúng tôi, không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ Tống Mân, Thẩm đại ca luôn đối tốt với cô ấy, luôn mang theo cô ấy đi khắp nới, chỉ cần ở cạnh cô ấy, trên mặt đều là tươi cười." Trần Tịch Nhuế từ từ nói, nhưng lời nào cô ta nói ra cũng đều mang theo vẻ mập mờ.
Hứa Kiều mơ hồ biết được chuyện gì đó.
"Bọn họ là..."
"Ừ, cái bùa bình an này chính là cô ấy đưa cho Thẩm đại ca, Thẩm đại ca vẫn luôn giữ bên người, đặt ở ngực, nơi gần với trái tim nhất."
Đặt ở ngực, nơi gần với trái tim nhất?
Anh quan tâm tới cô ấy nhiều như thế nào mới có thể đặt nơi gần trái tim nhất chứ.
"Lần trước cô nói Thẩm Lạc Dương xuất ngũ cũng là vì cô ấy?"
"Đúng vậy, cô không tin được đâu, Thẩm đại ca đã từng hăng hái vô cùng, nhưng khi đó là vì Tống Mân chưa rời đi, tôi hiện tại không dám nhớ đến, khi Tống Mân rời đi, Thẩm đại ca lúc đó đã thành cái dạng gì, tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy, giống như người điên vậy, tôi thường xuyên thấy anh ấy cầm cái bùa bình an này vừa hút thuốc, trước kia anh ấy chưa bao giờ hút thuốc, nhưng về sau cũng không tránh khỏi khói thuốc, làm một quân nhân, trước kia anh ấy có lý tưởng cao quý, nhưng Tống Mân đi rồi, lý tưởng của anh dường như cũng đi theo cô ấy." Thanh âm Trần Tịch Nhuế nghe vô cùng thương cảm, mang theo một tia run rẩy.
"Là cô ấy rời đi trước sao?"
"Đúng, là cô ấy rời đi."
"Hứa tiểu thư, cô biết không, lần đầu tiên gặp mặt cô tôi thấy rất quen mắt."
Hứa Kiều nhìn cô ta một cái.
"Vì sao?"
"Bởi vì nhìn vào cô tôi luôn thấy được hình ảnh Tống Mân."
Ngực Hứa Kiều lập tức chùng xuống.
"Cô có ý gì?" Cô lạnh giọng hỏi.
"Cái đó...tôi không có ý gì cả." Trần Tịch Nhuế nhanh chóng mở miệng giải thích.
"Chỉ là cảm thấy hai người rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, tôi nói cho cô một chuyện."
Hứa Kiều không nói gì.
"Bảy năm trước, chúng tôi đã từng cùng nhau thực hiện một nhiệm vụ ở Vân Nam hỗ trợ cảnh sát bắt trùm ma túy, cô cũng không biết, lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm, cuối cùng Tống Mân còn bị tên tùm ma túy bắt cóc, lúc ấy tên đó chĩa súng vào đầu Tống Mân, hắn uy hiếp Thẩm Lạc Dương, muốn anh bỏ súng xuống nếu không sẽ giết cô ấy."
Hứa Kiều nghe cô ta nói, trong đầu nhớ lại việc xảy ra bảy năm trước trên xe lửa, lúc ấy, cô bị kẻ cướp kề dao vào cổ uy hiếp Thẩm Lạc Dương, muốn anh buông dao trong tay ra.
"Sau đó thế nào?" Thanh âm Hứa Kiều có chút run rẩy.
"Sau đó, Thẩm đại ca để ý cô ấy như vậy, nên đương nhiên anh đã bỏ súng xuống, nhưng Tống Mân ngày thường là người ôn hòa nhu thuận, khi nhìn thấy Thẩm đại ca vì mình mà muốn bỏ súng xuống, cô ấy đã rất dũng cảm, cô ấy khóc bảo Thẩm đại ca không thể bỏ súng được, bỏ súng đồng nghĩa với việc chúng tôi đều không thoát được, trong mắt cô ấy lúc ấy quật cường
vô cùng, cô ấy tình nguyện chết cũng không muốn Thẩm đại ca gặp nguy hiểm vì mình."
Hứa Kiều nghe Trần Tịch Nhuế nói, mỗi một câu, mỗi một chữ đều như một cây đinh đâm sâu vào trái tim cô, làm cô khó chịu vô cùng.
Hóa ra, cô cũng đã từng giống cô ấy như vậy, cùng một ánh mắt quật cường, tương tự một tình cảnh, thậm chí lúc ấy cô cũng đưa ra quyết định giống vậy.
Cô đột nhiên hiểu rõ, vì sao lúc ấy Thẩm Lạc Dương đột nhiên đổi tính, cô rốt cuộc hiểu anh vì sao lại thổ lộ với mình, muốn cùng cô ở bên nhau nguyên nhân cũng chỉ vì nhìn thấy bóng dáng của người đó trên người cô.
Hứa Kiều cảm thấy có chút buồn cười, là thật sự quá buồn cười, chuyện của cô cũng quá máu chó rồi, hoàn toàn trong tiểu thuyết mới viết như vậy, cô thân là một tác giả viết tiểu thuyết và rất khinh thường thể loại này, vậy mà không hề nghĩ đến có một ngày, loại cốt truyện này lại xảy ra với mình.
Cô theo bản năng nhìn bùa bình an trong tay mình, không biết vì sao cái bùa bình an màu đỏ này thật chói mắt, bảy năm này cô xem nó như bảo bối, lại chưa hề nghĩ rằng đây là tín vật do cô gái khác đưa cho Thẩm Lạc Dương, đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét.
Hiện tại cô đã rõ, lúc trước Thẩm Lạc Dương còn hỏi cô, có nhìn thấy cái bùa bình an của anh trên xe lửa không, nhiều năm rồi mà cái bùa này vẫn quan trọng với anh như vậy, hay nói một cách khác, Tống Mân ở trong lòng anh vẫn còn rất quan trọng.
Trần Tịch Nhuế nhìn vành mắt Hứa Kiều dần dần có chút phiếm hồng, sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt, cô ta biết, mình đã đạt được mục đích, vì thế cô ta hỏi: "Hứa tiểu thư, cô sao vậy, cô không sao chứ?"
Hứa Kiều nỗ lực khắc chế chính mình, cô cúi đầu dùng sức chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, bây giờ cô có lộ ra vẻ khổ sở cũng không muốn bị Trần Tịch Nhuế nhìn được.
Sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu.
Cô mỉm cười nhợt nhạt.
"Vậy sao đó thì sao? Sao đó đã phát sinh cái gì?"
Sau đó...
Trần Tịch Nhuế nhìn cô một cái, trong mắt chợt hiện lên một tia đau thương, nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi Hứa Kiều không phát hiện ra được.
"Sau đó đương nhiên Thẩm đại ca vẫn cứu cô ấy, Thẩm đại ca sao có thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được chứ, nếu có chuyện gì chẳng khác nào lấy mạng anh ấy. Nhiệm vụ đó chúng tôi đã vô cùng thành công, chúng tôi cùng nhau đến và cùng nhau trở về, không có...không có một người hy sinh." Trần Tịch Nhuế cười nói.
Nếu lúc này Hứa Kiều có thể cẩn thận một chút, cô có lẽ là sẽ phát hiện ánh mắt né tránh của Trần Tịch Nhuế, hơn nữa lúc nói những lời này còn toát ra vẻ bi thương, nhưng cô đang chìm đắm trong thế giới của mình, làm gì còn quan tâm đến ánh mắt của Trần Tịch Nhuế.
"Nói như vậy, Tống Mân thật sự rất yêu Thẩm Lạc Dương, nếu là như thế này, vì sao cô ấy còn phải rời đi?"
"Thế sự khó lường, ai mà biết được chứ, cô ấy có nỗi khổ của riêng mình." Lúc Trần Tịch Nhuế nói những lời này, hoàn toàn là cúi đầu.
Hứa Kiều trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên bưng tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm to.
Ở chỗ này với Trần Tịch Nhuế đã lâu, cà phê trong tách cũng sớm nguội lạnh, cà phê càng lạnh sẽ càng đắng, Hứa Kiều vậy mà uống gần hết, thiếu chút nữa cô đã nôn hết ra ngoài, trong miệng đều là vị đắng của cà phê, lập tức tràn ra cả trong lòng.
"Trần tiểu thư, không có chuyện gì nữa hả?" Cô cố gắng hé môi cười, hỏi.
Trần Tịch Nhuế: "Không còn."
"Nếu đã không còn, tôi vừa lúc cũng có việc nên đi trước đây." Nói xong, Hứa Kiều chậm rãi đứng lên.
"Ừ."
Trần Tịch Nhuế nhìn bóng dáng rời đi của Hứa Kiều, cái lưng thẳng tấp của cô ta liền hạ xuống, hai tay hơi dùng sức chống vào cạnh bàn để đỡ lấy thân thể.
Cô ta cười khổ một cái, đúng vậy, cô ta dùng phương thức này và đã thành công, đã đạt được mục đích, Trong lòng Hứa Kiều đã sinh ra sự không tin tưởng đối với Thẩm Lạc Dương, hơn nữa hiện tại khẳng định cô đang đau lòng muốn chết, giống như bị mấy vạn con kiến cắn lấy, đau đớn muốn khóc.
Cũng giống như cô ta bây giờ vậy.
Cô ta làm Hứa Kiều đau lòng, sao bản thân không đau lòng chứ, đó giống như một vết sẹo trong lòng cô ta, bị vạch ra như vậy không đau lòng mới lạ.
Nhiều năm rồi cô ta chưa dám nói với ai về Tống Mân, và người khác cũng không dám nhắc đến Tống Mân trước mặt cô ta, thời gian dài, cô ta dường như cảm thấy Tống Mân chưa từng tồn tại, nhưng mỗi khi đêm đến, nhìn cái bùa bình an đó, trái tim liền giống như bị người người ta xé rách.
Nhưng hiện tại cô ta đã đưa cái bùa bình an đó cho Hứa Kiều, như vậy về sau chỉ cần không nhìn thấy cái bùa bình an nữa thì cô ta có thể quên được cô ấy đúng không? Có phải sẽ không nhớ đến cô ấy nữa không?
Tác giả có lời muốn nói: Tôi không nghĩ sẽ viết nhân vật Trần Tịch Nhuế này trở thành người quá xấu xa, thật ra Trần Tịch Nhuế cũng rất đáng thương, thật đấy.