Edit: Mộc Tử Đằng
"Cô điều tra tôi?" Thanh âm cô lạnh băng còn mơ hồ mang theo sự giận dữ.
Trần Tịch Nhuế nhìn Hứa Kiều, không biết vì sao bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cô ta thậm chí còn cảm giác phía sau lưng đã đỗ không ít mồ hôi lạnh.
Nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn đứng thẳng lưng nhìn cô.
"Điều tra thì thế nào, nếu không điều tra, sao tôi có thể biết được cô có nhiều chuyện không muốn người khác biết chứ, gia đình của cô quá xuất sắc đấy." Trần Tịch Nhuế cười nói.
Hứa Kiều cảm thấy nụ cười trên mặt cô ta quá chói mắt, tay cô gắt gao nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ghê tởm!"
Trần Tịch Nhuế cười, "Từ ghê tởm là dành cho cô mới đúng, thứ sản phẩm của tiểu tam!"
"Cô câm miệng!"
"Cô sao hả, mẹ cô dám làm, liền không cho người khác nói..."
"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên.
Mọi người xung quanh không hề e ngại gì nữa nhìn qua phía này.
Hứa Kiều dùng sức nắm tóc Trần Tịch Nhuế, dùng sức nắm chặt tóc trên đầu cô ta.
"Xin lỗi!"
"Hứa Kiều, cô điên rồi! Cô buông tay ra cho tôi!" Trần Tịch Nhuế bị đau, mắt lập tức nóng lên.
"Xin lỗi!" Hứa Kiều không hề buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn, hận không thể kéo luôn da đầu cô ta ra, miệng cô chỉ là lặp lại hai chữ này.
Trần Tịch Nhuế có chút buồn cười, "Cô mau buông tay, nghe không hiểu tiếng người sao!"
"Xin lỗi!"
"Tôi không xin lỗi đó, mẹ cô vốn dĩ là tiểu tam, bà ta chính là tiểu tam, cô chính là con gái của tiểu tam, còn giả dạng thanh cao cái gì! A---!"
Hứa Kiều kéo tóc cô ta, sau đó buông ra, lúc cô ta còn chưa đứng lên liền nắm lấy cổ áo cô ta.
"Cô muốn chết sao?" Ánh mắt cô lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Trần Tịch Nhuế bị cái lạnh trong mắt cô làm cho sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô ta hận mình không cao, vì sao không cao thêm chút nữa, cô ta bị Hứa Kiều dùng một tay xách lên, cảm thấy thật mất mặt, trên mặt cũng liền hiện lên vẻ khó chịu.
Cô ta nhân cơ hội vươn tay kéo lấy tóc Hứa Kiều.
Cô nghĩ rằng mình thả tóc thì sẽ không sao à?
Hứa Kiều bị cô ta kéo tóc, liền thấy đau, cô buông cổ áo cô ta ra, rồi cũng đưa tay kéo tóc cô ta.
Ngay lập tức hiện trường hỗn loạn cực kỳ.
Hai cô gái cứ đứng trong trung tâm mua sắm đánh nhau, hơn nữa còn là hai người rất xinh đẹp.
Hai người đều kéo tóc của nhau không chịu buông tay, đôi mắt cả hai đều đỏ bừng cả lên.
"Tôi bảo cô xin lỗi, cô có nghe hay không?"
"Nghe, nhưng tôi không muốn đấy!"
"Cô thật sự muốn tìm chết hả?"
"Hứa Kiều, cô có phải đã xem thường tôi quá rồi không?" Trần Tịch Nhuế cười lạnh một tiếng.
Cô ta buông tóc Hứa Kiều ra, sau đó một tay nắm lấy vai Hứa Kiều, tay kia nhanh chóng gập lại rồi hướng về phía bụng cô.
Hứa Kiều nhất thời không phòng bị, bị cô ta dùng sức đánh một cái, không khỏi cảm thấy một trận run rẩy, sự đau đớn trong nháy mắt khiến mặt cô trắng bệch.
Trần Tịch Nhuế tuy rằng là quân y, nhưng ở trong quân đội cũng đã lăn lộn nhiều năm, sao có thể không biết vài thế võ chứ?
Hứa Kiều cảm thấy bụng mình đau muốn chết, cảm giác này chắc chắn Trần Tịch Nhuế đã dùng lực rất lớn, không hề có một chút lưu tình.
Vừa rồi cô quá tức giận nên đã chọn cách đánh nhau trực tiếp nhất của phụ nữ, nắm tóc, hoàn toàn quăng thuật phòng thân mà Thẩm Lạc Dương đã dạy ra sau đầu, hiện tại Trần Tịch Nhuế dùng chiêu thức võ thuật như vậy, cô mới nhớ, mình cũng được Thẩm Lạc Dương dạy mà.
Cô chịu đựng cơn đau ở bụng, dùng sức ở chân đạp vào chân Trần Tịch Nhuế.
Trần Tịch Nhuế lập tức bị đau, thừa dịp không có gì cản trở, cô dùng sức tránh khỏi cánh tay của Trần Tịch Nhuế rồi chế trụ tay cô ta ở sau lưng.
Trần Tịch Nhuế cũng đau đến sắc mặt tái nhợt, cô ta cảm giác tay phải của mình bị Hứa Kiều vặn gãy rồi, mồ hôi lạnh từ trên mặt chảy xuống.
Mọi người gần đó đều bị các cô làm sợ ngây người, ngay từ đầu họ đều cho rằng chỉ là phụ nữ đánh nhau thôi nhưng không ngờ hai người này vậy mà có võ, nên trong đám người không ai dám tiến lên hỗ trợ, nếu đây là đàn ông đánh nhau thì có thể lên khuyên can đôi chút nhưng là hai người phụ nữ thì không có cách nào.
Phụ nữ đánh nhau đàn ông không nên nhúng tay, bởi vì bạn không hề biết được, hai người phụ nữ đang đánh nhau bị đàn ông ngăn cản có đôi khi sẽ hợp sức lại mà đánh sang người đàn ông.
"Không nói xin lỗi?"
"Nằm mơ!"
"Chị Ý, hình như phía trước có người đánh nhau?"
"Chúng ta quan tâm làm gì?" Hứa Ý lãnh đạm nói.
Trợ lý lập tức ngượng ngùng không nói gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn không kiềm được nhìn sang đó, đang nhìn mặt hai người phụ nữ đó đột nhiên cô ta kêu lên.
"Chị Ý, đó là chị Kiều!"
Hứa Kiều?
Nghe vậy, Hứa Ý còn đang cúi đầu bỗng nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Hứa Kiều bị người ta kéo tóc.
Cô ấy không khỏi hừ một tiếng rồi nhanh chóng đi qua.
Trợ lý nhìn Hứa Ý đi nhanh qua đó, cảm thấy thật ra Hứa Ý vẫn luôn quan tâm đến Hứa Kiều.
Hứa Ý đi đến liền thấy Hứa Kiều đang bị kéo tóc hơn nữa còn ở thế yếu, cô có chút chật vật, trên mặt có thể nhìn thấy vết cào rõ ràng, hơn nữa tập trung chủ yếu ở dưới cằm.
Hứa Ý liền bước qua, duỗi tay giữ chặt vai người còn lại.
"Cô đang làm gì hả!" Thanh âm của cô ấy rất lạnh.
Trần Tịch Nhuế nhìn cũng không thèm nhìn, duỗi tay đẩy cánh tay của cô ấy ra.
Hứa Ý hôm nay mang giày cao gót, bị cô ta đẩy như vậy liền không đứng vững, lảo đảo ngã ra sau, cô ấy bị đau đến sắc mặt thay đổi.
Hứa Kiều thấy Hứa Ý té lăn ra đất, "Hứa Ý?" Cô mở miệng gọi.
Hứa Ý trợn mắt, hai người này quá cuồng loạn rồi, cô ấy cứ nghĩ có thể nói chuyện tốt một chút nhưng hiện tại thấy không thể nào nói được nữa, vì thế cô ấy đứng lên, kéo lấy cổ áo của Trần Tịch Nhuế.
Cho nên ban đầu hai người đánh nhau liền biến thành ba người, ba người nhanh chóng đánh túi bụi, dùng phương thức trực tiếp nhất để dùng, nào là kéo tóc, cào hay là véo.
Cũng bởi vì chuyện này nên ba người trực tiếp bị đưa vào đồn cảnh sát.
Ba người ngồi trên ghế, đầu tóc xốc xếch, trên mặt đều là vết thương, đặc biệt là người thấp nhất kia, thoạt nhìn trông rất ôn hòa, so với hai người kia
thì là người bị thương nặng nhất, trán đều đã rĩ máu, hơn nữa dáng vẻ còn rất đáng thương.
Còn nhìn qua hai người kia đều lạnh lùng khoanh tay trước ngực.
"Chừng nào chúng tôi mới có thể rời đi?" Hứa Kiều nhìn thoáng qua vị cảnh sát đối diện, nhàn nhạt hỏi.
Cảnh sát trực ban nhìn cô một cái, "Gọi người thân tới bảo lãnh mới có thể đi."
Hứa Kiều vô lực đỡ trán, sau đó lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Thẩm Lạc Dương, lại phát hiện di động của mình đã tắt máy, mà lúc này, cô đột nhiên nghe được giọng nói của Trần Tịch Nhuế ở bên cạnh.
"Thẩm đại ca, hiện giờ em đang ở đồn cảnh sát, anh có thể đến đón em không?"
Hứa Kiều không khỏi buông di động trong tay xuống, cô nhìn Trần Tịch Nhuế đang gọi điện thoại, sau đó vươn chân, đá vào cái ghế của Trần Tịch Nhuế một cái tạo ra âm thanh ma sát bén nhọn.
Trần Tịch Nhuế bị giật mình kêu lên một tiếng rồi trực tiếp tắt máy.
"Làm gì! Làm gì! Đây là đồn cảnh sát đó!" Cảnh sát ngồi đối diện bỗng rống lên.
"Rầm" một tiếng đập mạnh tay xuống bàn.
"Đến đây rồi còn chưa chịu đúng không, giam giữ các cô vài ngày mới thoải mái hả!"
Thân thể Hứa Kiều hơi run lên, Hứa Ý đúng lúc duỗi tay kéo Hứa Kiều lại.
"Ngồi yên cho tôi!"
Nghe được giọng nói của Hứa Ý, cô nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy vệt cào đỏ trên mặt cô ấy thì không nói nữa, yên lặng ngồi đó.
Cô muốn ngồi đây chờ Thẩm Lạc Dương đến sẽ giúp ai!
"Hai người các cô, qua bên kia ngồi!" Cảnh sát chỉ một góc gần đó, hiện tại anh ta chỉ muốn cách ly ba người này với nhau.
Hứa Kiều không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, Hứa Ý đứng dậy, nhàn nhạt nhìn cô một cái, Hứa Kiều lúc này mới đứng lên, sau đó hai người đi đến góc đó.
Ngồi xuống, Hứa Ý trầm mặc một hồi, sau đó lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Này, tới đồn cảnh sát đón tôi, cho anh nửa giờ, không đến thì tự gánh lấy hậu quả!"
Nói xong, trực tiếp tắt máy, sau đó bỏ điện thoại di động vào túi, rồi khoanh tay trước ngực.
Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân.
"Xin hỏi Trần Tịch Nhuế có ở đây không?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hứa Kiều cố gắng kiềm chế bản thân để không quay đầu lại, mà Trần Tịch Nhuế bên cạnh cô cũng không ngồi yên, liền đứng dậy đi qua.
"Thẩm đại ca!"
Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua Trần Tịch Nhuế mặt đầy vết thương.
Anh mới vừa tan làm, định gọi hỏi Hứa Kiều xem tối cô muốn ăn gì để đi siêu thị mua nhưng gọi mãi cho cô vẫn ở trạng thái tắt máy, mà vừa lúc Trần Tịch Nhuế lại gọi đến, nói mình đang ở trong đồn cảnh sát.
Anh tự hỏi một chút, mặc dù anh và Trần Tịch Nhuế không thân quen lắm, nhưng cô ta đã gọi đến cũng không thể cự tuyệt được.
Anh đi qua.
Cảnh sát nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương.
"Cậu là người nhà của Trần Tịch Nhuế?"
Thẩm Lạc Dương không nói gì.
"Không phải người nhà không thể bão lảnh."
"Thẩm đại ca..."
Thẩm Lạc Dương nhìn cô ta một cái, sau đó gật đầu với vị cảnh sát đó.
"Ký tên ở đây."
Thẩm Lạc Dương nhìn tờ giấy cảnh sát đưa qua, sau đó "Soạt soạt" ký tên của mình.
"Đi thôi." Anh nhìn Trần Tịch Nhuế lạnh lùng nói.
"Uhm." Trần Tịch Nhuế gật đầu, sau đó đi theo sau anh.
Hứa Kiều ngồi trong góc nhìn Thẩm Lạc Dương cứ vậy mà rời đi, khóe miệng cô chợt mang theo một nụ cười lạnh lùng, còn cả sự thất vọng và nãn lòng.
"Hứa Ý!"
Lúc này, một người đàn ông vội vã tiến vào, trên người mặc tây trang giày da, trên trán còn có chút mồ hôi mỏng.
Hứa Ý?
Thẩm Lạc Dương còn đang chuẩn bị rời đi liền dừng bước.
Nếu anh không nhớ lầm, Hứa Ý là chị của Hứa Kiều.
Anh xoay người lại, tầm mắt quét một vòng trong đồn cảnh sát, sau đó cuối cùng dừng lại trên người Hứa Kiều đang ngồi trong góc.
Hứa Kiều nhìn anh, chỉ là đôi mắt cô rất lạnh, trên môi mang theo một nụ cười châm chọc.
Thẩm Lạc Dương ngay lập tức sợ hãi, trái tim trong nháy mắt chùng xuống.
"Hứa Ý, em không sao chứ?" Chung Hạo Thiên kéo Hứa Ý đến gần mình, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Chung Hạo Thiên nhìn thoáng qua, ngoại trừ trên mặt hơi đỏ và tóc rối ra thì không còn gì khác, tâm trạng treo lơ lửng dọc đường đi cũng buông xuống.
"Là ai! Là..."
"Bốp!"
Hứa Ý vươn tay đánh vào gáy anh ta một cái.
"Nói nhiều quá, lăn đi ký tên đi."
Chung Hạo Thiên sờ sờ đầu, sau đó ngoan ngoãn đi ký tên. Chung Hạo Thiên ký xong cảnh sát mới để các cô rời đi.
"Đều là con gái, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện sao còn đi đánh nhau, còn muốn hai đánh một? Lần này để cho các cô được bảo lãnh đó, lần sau thử đánh nhau nữa xem!"