Dù Taehyung đang rất lo lắng cho Jungkook nhưng bởi vì sĩ diện nên hắn nhất quyết không chịu hỏi.
Em về tới lớp cũng thẫn thờ ngồi đừ ra đấy như người mất hồn. Lúc thì ủ dột gục mặt xuống bàn, lúc thì lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhưng tuyệt đối không nhìn hắn lấy một lần. Tính tình Taehyung vốn ương ngạnh, sĩ diện, bảo thủ, cố chấp nên hắn quyết định cũng mặc kệ em.
Tới giờ tan học, Taehyung cũng không chờ em về chung như mọi ngày. Hắn không nói không rằng cắp cặp sách bỏ về trước. Nhưng để mà nói tính hắn nói bảo thủ, ương bướng cũng không đúng. Tính hắn phải nói là trẻ con nó mới hợp.
Jungkook nhìn hắn lạnh nhạt đi lướt qua mình bước ra khỏi lớp. Từ đầu tới cuối không hề nói với em một câu nào, lồng ngực em đột nhiên nhói lên. Taehyung... ghét em thật rồi sao ?
Trước đây dù có giận dỗi thế nào hắn cũng chờ em về chung. Hiện tại không những không thèm đợi em còn lướt qua em như hai người xa lạ vậy. Chỉ vì một chút xích mích không đáng mà khiến Taehyung trở nên lạnh lùng như vậy sao?
"Jungkook... sao cậu buồn thế ?"
Jongwo từ đâu xuất hiện bên cạnh em, Jungkook chỉ nhìn cậu rồi cúi đầu không đáp. Em không muốn phải nói là người yêu em vì ghen với cậu nên họ đã cãi nhau một trận lớn. Bây giờ cả hai đang chiến tranh lạnh rồi đâu !
"Taehyung ấy... cái người sáng nay... người yêu cậu phải không ?"
Jungkook không muốn giấu giếm về chuyện tình cảm của mình nữa đằng nào Jongwo cũng đã biết chuyện có che giấu thêm cũng chỉ vô ích mà thôi, mái đầu em khẽ gật, "Ừm."
"Cậu ta có vẻ hổ báo nhỉ? Cậu yêu cậu ta thật sao? Yêu một người như vậy cậu đành lòng chấp nhận sao ?"
" Taehyung cáu gắt với tớ vì anh ấy lo lắng cho tớ, còn nếu cáu gắt với người khác có nghĩa là anh ấy ghét họ.", em vốn không thích những người khác có ý nói em yêu hắn sẽ rất thiệt thòi hay là soi mói chuyện tình cảm của mình với Taehyung.
Bởi vì họ không phải người trong cuộc thì họ sẽ không thể hiểu rõ được con người, tính cách của hắn. Cho nên khi rơi vào những tình huống như thế em sẽ phản bác lại ngay.
Jongwo nhìn Jungkook, trong lòng chẳng rõ tư vị gì, "Vậy là cậu ta ghét tớ ? Tại sao thế ?"
"Anh ấy ghen thôi... Cũng muộn rồi, tớ về trước đây.", Jungkook ngậm ngùi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng buồn bã của em Jongwo có cảm giác gì đó rất khó nói thành lời.
Jongwo nhìn bóng lưng Jungkook khuất dần nơi cuối hành lang cậu cười một nụ cười nhàn nhạt. Cảm thấy bản thân mình có vẻ hiểu ra được chín phần mười tình cảnh của Jungkook hiện tại.
Sáng hôm đó chạy bộ qua nhà Jungkook vừa vặn lại nghe thấy mẹ Taehyung nói khá to. Đại khái là liên quan đến việc họ yêu nhau dù nghe chỉ câu được câu chăng nhưng từ đầu đến cuối đều là ngăn cấm không cho hai người họ tiếp tục mối quan hệ này. Jongwo đã định sẽ không để ý gì đến Taehyung, đã định không muốn để ý gì đến chuyện tình cảm của Jungkook. Cậu nghĩ rằng hắn ta có thể đối đãi với Jungkook tốt hơn nhưng chuyện vừa rồi ở căng tin khiến cậu không thể ngồi im thêm một giây phút nào nữa. Hoá ra bản chất con người của Taehyung rất cọc cằn, khó chịu và tệ hơn nữa là hắn đã khiến Jungkook phải buồn lòng...
!! Mn có thể chửi Jongwo trong fic này nha với 1 nv nữa chưa xuất hiện:))) tui ghét quỷ này cực mấy chap sau đọc tức ẻ!!
Trên đường trở về nhà Jungkook đã nghĩ xem nên xin lỗi và làm hoà với Taehyung bằng cách nào. Hắn bình thường không phải người dễ dỗ dành mỗi khi giận dỗi nhưng may mắn cả hai không hay xích mích nên cái chuyện đấy em chưa từng để ý. Vừa bước vào nhà Jungkook đã không thấy Taehyung đâu. Em nghĩ có lẽ hắn đang trong bếp nấu bữa tối nhưng vào bếp tìm cũng không có giờ này đáng lẽ ra hắn phải ở nhà rồi chứ ?
Đang thắc mắc thì đồng thời Taehyung trở về, hắn lạnh lùng nhìn em như nhìn một người lạ tự nhiên xuất hiện trong nhà mình rồi một lần nữa lướt qua em, để mấy hộp thức ăn nhanh vào tủ lạnh.
"Anh mới đi đâu về vậy ?"
"Thức ăn nhanh trong tủ lạnh, đói thì tự làm tự ăn."
"Anh đang phớt lờ em ạ ?"
"Có cả sữa và nước ép, muốn uống thì uống."
"Anh đừng như vậy nữa... em biết em sai rồi, em xin lỗi. Anh đừng coi em như người dưng, xin anh đừng bỏ mặc em."
Taehyung làm như không nghe thấy Jungkook nói gì, đóng cửa tủ lạnh rồi đi một mạch lên phòng. Jungkook gục xuống, em không thể nói thêm được điều gì với hắn nữa.
Taehyung như vậy là sao chứ? Em đã hạ mình đến thế rồi mặc dù em không phải là người có lỗi nhưng em vẫn xin lỗi hắn như thể em đang lén lút hắn ngoại tình vậy. Mà thái độ của hắn chính là hoàn toàn không quan tâm đến em... Jungkook thở dài, một lần nữa hạ quyết tâm nói chuyện thẳng thắn với hắn chứ cứ tránh mặt nhau thế này em không thể nào chịu được !
"Anh à..."
"Sao ?"
Jungkook dịu dàng ôm lấy Taehyung từ đằng sau giống như một chú mèo con em dụi mặt vào tấm lưng to lớn của hắn, "Em..."
"Đừng nói gì cả !", Taehyung gỡ tay Jungkook khỏi eo mình cự tuyệt cái ôm của em. Jungkook buông thõng hai tay trong sững sờ, mắt nhìn trân trân vào tấm lưng của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn làm vậy với em...
"Anh... giờ anh muốn thế nào, anh muốn em phải làm gì anh mới hài lòng chứ ? "
" Em đã sai ở đâu ?"
"Mày không sai, nhưng tao cần yên tĩnh đừng nói gì nữa !"
Ngay lúc này hắn không còn giận Jungkook nữa. Thực ra hắn chưa từng giận em thì đúng hơn. Nhưng giờ phút này hắn không có tâm trạng đối diện với em. Mẹ hắn lại vừa gọi điện với mục đích cũ là chia cắt bọn họ .
Chính Taehyung cũng không rõ bản thân đang muốn gì, có quá nhiều áp lực xảy ra dạo gần đây khiến hắn vô cùng mệt mỏi nhưng vì không muốn nói ra, không muốn Jungkook biết nên chỉ giữ khư khư trong lòng. Dần dần những tiêu cực ấy tích tụ lớn hơn vượt quá giới hạn chịu đựng của Taehyung thế nên hắn mới nổi cáu với em một cách vô lý như vậy.
"Được rồi, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, anh muốn yên tĩnh chứ gì ? "
"Anh ghen chứ gì ? Thế thì chia tay đi, em mệt mỏi lắm rồi !"
Taehyung càng nghe càng giận, hắn dồn ép Jungkook vào tường, "Mày nói cái gì vậy hả ? Biết mồm vừa thốt ra điều gì không ?"
"Em nói, chia tay đi, em mệt lắm rồi..."
" Em nhận ra chúng ta... không thể hoà hợp được ! Em nhận ra bao nhiêu lâu nay ở bên nhau chúng ta vẫn chỉ đang cố gắng hiểu đối phương mà thôi. Chứ chưa có lúc nào anh hiểu em và ngược lại.", Jungkook lau mạnh những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má, nghẹn ngào nói.
"Buông tha cho nhau đi Kim Taehyung... chúng ta rồi sẽ trở nên tốt hơn khi không có đối phương."
Taehyung không kiềm chế được sau khi nghe những lời nói gây tổn thương tới trái tim mình. Trong vô thức hắn vung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt Jungkook. Em co rúm người, sợ hãi đón nhận lấy cú đấm chuẩn bị đáp xuống mặt mình.
Nhưng không, cú đấm đó đã yên vị trên tường. Máu từ tay Taehyung chảy ra dính be bét trên bức tường trắng tinh. Nhưng hắn vẫn không thấy đau đớn bằng vết thương trong tim mình. Bản thân Taehyung thì luôn cố gắng kiềm chế và cố gắng không muốn khiến Jungkook phải nghĩ ngợi gì nhiều mà cứ vậy sống vui vẻ hạnh phúc. Còn em thì sao? Liên tục khiến hắn phải bực bội rồi đến mệt mỏi. Giờ thì nói lời chia tay một cách dễ dàng như thế...
"Taehyung, anh... sao anh lại làm thế...", Jungkook bật khóc,