"Kim Taehyung !!"
Taehyung đang làm đồ ăn sáng dưới nhà nghe thấy tiếng hét của em mà hắn giật mình suýt nữa thì làm đổ bát súp lúc tám giờ sáng, hắn bực mình mắng vọng lên, "Im miệng lại trước khi tao lên và mày sẽ biết thế nào là lễ độ."
"Sao anh không gọi em dậy ? Trời ơi muộn làm mất, lương của em !!"
Taehyung nghe xong còn cứ tưởng mình nghe nhầm, chạy thẳng lên phòng hỏi, "Mày đi làm ?"
Jungkook sợ Taehyung sẽ mắng vì mình dám đi làm nên em chỉ ngập ngừng mãi mới rụt rè đáp lại. Hắn có chút không thể tin được, ồ lên một tiếng kinh ngạc, nói, "Lười như mày mà cũng biết đi làm cơ á ?"
Em xì khói đầu, muốn lao vào đấm Taehyung lắm rồi. Hắn không cần phải vạch trần hết con người của em như vậy đâu ! Lười thì lười mà đi làm thì mới có ăn chứ. Jungkook đâu thể mãi ở nhà ăn không ngồi rồi được, em cũng là con trai, sức dài vai rộng, chẳng lẽ lại phải ở nhà mãi ?
"Này nhé, em có lười cũng kệ em nha. Em muộn làm rồi đây này, tại anh hết !"
"Nghỉ làm đi !"
"Em đang làm ở một quán nước, thu nhập cũng ổn, họ cũng tốt với em nữa. Anh cho em đi làm đi.", Jungkook cố nài nỉ Taehyung.
"Đường đường là người yêu của Kim Taehyung mà phải nai lưng đi làm ở một quán nước ? "
"Vớ va vớ vẩn. Nghỉ đi, dẹp, dẹp hết !"
"Mặc kệ anh, em cứ đi."
"Mày mà bước ra khỏi nhà thì sẵn sàng ăn đấm..."
"Taehyung ơi ?", từ bên dưới nhà giọng của Hanyoung khẽ vang lên cắt ngang lời hắn đang nói.
Tầm này mọi ngày cô vẫn thường hay đến để nấu đồ ăn sáng cho hắn rồi dọn dẹp nhà cửa các thứ. Chắc hôm nay cũng theo như thói quen mọi ngày...
Jungkook tò mò ngó đầu ra khỏi cửa phòng, "Hanyoung à ?"
"Ờ, để xuống nói chuyện. Mày ở im trên này, đừng có đi lung tung."
Taehyung lững thững đi xuống nhà, nhìn Hanyoung với vẻ lạnh nhạt. Cô cũng nhìn hắn, bộ dạng kiểu như không thể tin được là mình đang chứng kiến hắn tự tay vào bếp nấu ăn. Lần đầu tiên Hanyoung thấy một Taehyung đảm đang thế này. Nhìn thế nào cũng ra dáng một người đàn ông hoàn hảo cái gì cũng gánh vác và đảm đương được.
"Anh đưa em làm cho ạ !"
"Qua đây làm gì ?"
"Thì bình thường em vẫn tới mà..."
"Cô nấu không hợp khẩu vị của Jungkook thì sao? Tốt nhất đi về đi."
Nụ cười trên môi Hanyoung cứng đờ trong giây lát rồi tắt dần. Jungkook và Taehyung đã quay lại, cụ thể là vào đêm hôm qua ? Taehyung chấp nhận bỏ qua cho sự phản bội của Jungkook. Chấp nhận để em bước vào cuộc sống của hắn một lần nữa sau khi chính em đã nhẫn tâm gây bao thương tổn cho hắn ? Taehyung đành lòng chấp nhận hết ?
Ngày hôm qua Hanyoung ngậm đắng nuốt cay bỏ qua cho việc Taehyung đã bỏ cô lại giữa đường chỉ để đưa Jungkook đi. Hôm nay cô không muốn để tâm chuyện đó nữa để tới đây cư xử một cách bình thường nhất có thể, Hanyoung cứ nghĩ cô đang cảm thông cho Taehyung và hắn sẽ hiểu ra mọi thứ. Nhưng không, hắn đang đày đoạ cô, hắn đang ra sức mà chà đạp tấm chân tình bấy lâu của cô dành cho hắn...
"Anh và Jungkook..."
"Ờ, quay lại rồi. "
"Tôi với cậu cũng chấm dứt đi. Chúng ta không hợp đâu, tôi biết cậu cũng không chịu được tính của tôi..."
"Vậy em yêu anh nhiều như thế, sẵn sàng vì anh như thế, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không ? "
"Anh cố chấp quay lại với tên phản bội kia mà mặc kệ rằng anh đã từng đau khổ thế này sao Taehyung? Anh hãy tỉnh táo lại và lựa chọn điều tốt nhất cho mình..."
Hắn dừng động tác đang khuấy nồi súp của mình quay ra nhìn Hanyoung, nhanh như cắt túm lấy tóc cô giật ngược ra đằng sau gằn lên như đang dìm chết Hanyoung. Trong mắt cô bây giờ Taehyung thật sự rất đáng sợ.
"Cút khỏi đây và đừng có nói người yêu tao với cái giọng chết tiệt đó !"
Hanyoung chính thức vỡ mộng... Cô đơn phương Taehyung phải ba, bốn năm trời rồi. Mỗi lần trông thấy hắn từ xa đều cảm giác tim đập chân run. Hắn tuy lạnh lùng và nóng tính song hắn đối với Jungkook lúc nào cũng ân cần chiều chuộng nên từ lâu trong lòng Hanyoung đã luôn nghĩ Taehyug là một người cục súc với thế gian nhưng dịu dàng với nhân tình.
Hanyoung ôm ấp mộng tưởng viển vông ngần ấy năm trời. Chỉ cần mỗi ngày thấy Taehyung đều khiến cô mãn nguyện. Có trời mới biết cô đã hạnh phúc, sung sướng đến thế nào khi được hắn chấp nhận cùng tiến tới quan hệ yêu đương... Mối tình đầu Hanyoung luôn ước ao, một người mà cô sẵn sàng không quản mệt mỏi chạy theo mỗi ngày từ chối tất cả những người thích mình chỉ vì Kim Taehyung. Cô đã tưởng mọi thứ sẽ giống như trong mơ...
Nhưng thực tế không phải vậy, Hanyoung đã sai, cô đã nhầm. Taehyung không phải người mà cô luôn hi vọng và chờ đợi. Trong tiềm thức của cô hắn là người thế nào thì khi tiếp xúc lại khác hoàn toàn kể cả là đối với người yêu hắn cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu. Hắn chưa từng xưng anh gọi em, chưa từng nói lời đường mật, chưa từng hành động dịu dàng như bao người khác.
Hanyoung hiểu bây giờ bản thân đã tuyệt vọng thế nào. Cô không chịu được hắn. Đúng thế, cô chưa từng chịu đựng được một người như Taehyung. Hanyoung đã từng tự hỏi rất nhiều lần rằng lúc trước Jungkook đã nhẫn nhịn hắn thế nào mà họ lại bền vững và sâu đậm lâu như vậy. Rốt cuộc là do Hanyoung nhìn nhầm con người Taehyung hay là do cô không phải người mà hắn sẽ đối đãi dịu dàng và tình cảm ?
"Cút đi !"
"Em biết rồi, em biết anh chưa từng có