Ngay sau khi Chohee vừa rời đi Taehyung đã vội vàng nhắc nhở Jungkook, "Bà ấy đến từ bao giờ vậy ? Sao mày không gọi tao tới? "
" Lần sau nếu bà ấy tìm mày, mày phải gọi tao tới, có gì tao sẽ giải quyết, đừng tự xử lý một mình như thế !"
Jungkook nhìn Taehyung, mím môi, "Bà ấy vừa tới được một lúc thôi, em ổn mà Taehyung. Em lớn rồi, anh đừng coi em như trẻ con thế nữa. "
"Lần sau bà ấy đến tìm mày phải gọi tao tới, nhớ chưa ? Tao không yên tâm khi mày ra ngoài một mình thế này đâu !"
Tuy không biết hắn có ý gì nhưng em cũng vẫn gật đầu đáp ứng. Mặc dù bà ấy là mẹ ruột của em, việc làm hại em đương nhiên sẽ không xảy ra. Chưa kể mục đích bà ấy quay về đây là để bù đắp cho em đương nhiên sẽ không gây ra chuyện gì nghiêm trọng hay làm tổn hại đến Jungkook được, Taehyung chỉ khéo lo xa.
Chohee ấm ức trở về nhà, bao nhiêu công sức bà thuyết phục Jungkook nhiều như vậy cuối cùng lại không thành. Còn có Taehyung can thiệp khiến bà không thể có thêm thời gian ở cùng em được. Mặc dù bà chẳng muốn quan tâm đến Taehyung hay bất kì chuyện gì liên quan đến hắn nhưng chỉ cần nhìn qua bằng mắt thường cũng đủ để biết gia thế nhà hắn khủng khiếp cỡ nào. Sự kiêu ngạo ấy, một kẻ nghèo mạt không thể nào lại dám đối diện với người khác bằng cái sự kiêu ngạo ấy được.
"Đấy là do con tự chuốc lấy Jungkook. Là do con bướng bỉnh nên mẹ mới phải làm vậy !"
Chohee chủ động gọi điện cho Eunji, "Hẹn Jungkook tới cô nhi hộ tôi được không? Tôi muốn gặp thằng bé nhưng nó không chịu, tôi đành nhờ cô. "
"Ừm ừm, bảo nó chờ ở sân sau nhé, tôi muốn gặp riêng nó thôi. Được rồi, cảm ơn cô !", bà cúp máy, nhìn màn hình điện thoại dần tắt với những suy nghĩ mông lung. Bà biết làm vậy là sai với em nhưng... hết cách rồi là do hoàn cảnh và cả Jungkook nữa, đã bắt bà phải làm những điều này.
---
Jungkook có đề cập với Taehyung việc ngày mai mình sẽ ghé qua Ngôi sao nhỏ thăm Eunji. Em cũng có ý định này từ lâu rồi, vả lại hồi nãy bà đã gọi cho em nói em tới Ngôi sao chơi một chuyến. Thôi thì nhân dịp này ghé qua nhà chơi cũng được dù gì tâm trạng em cũng đang không được tốt lắm. Hắn nghe xong cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
"Cần tao đưa đi không ?"
Jungkook cắn môi nhìn hắn, từ chối ngay lập tức, "Thôi, em tự đi được rồi, không cần phiền đến anh."
"Khi nào đi ?"
"Sáng mai."
"Ờ, nhớ về sớm."
Taehyung không nói gì nữa, hắn hỏi Jungkook để xem em có cần hắn đưa đi không nếu em đã không cần thì thôi vậy. Hắn có lòng vậy mà Jungkookie em lại chẳng có dạ...
Sáng hôm sau, Jungkook rời khỏi nhà để tới Ngôi sao nhỏ từ rất sớm. Lúc Taehyung dậy thì đã không thấy em nằm bên cạnh nữa rồi ! Hắn trố mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, bây giờ mới tám giờ mà em đã đi rồi sao?
Taehyung dụi mắt, vươn vai mấy cái đột nhiên nhớ lại hôm qua trước khi đi ngủ em có dặn hắn là trưa mai không cần đợi em về ăn cơm. Em sẽ không ăn trưa ở nhà nên bảo Taehyung cứ ăn một mình đi, mà hắn thì lười nên chỉ dậy lướt điện thoại một tí rồi lại nằm trương thây ngủ tới trưa trời trưa trật mới chịu dậy.
Jungkook tới Ngôi sao nhỏ, Eunji nói em đứng ngoài sân sau chờ bà. Em cũng làm theo y như thế có điều đã đứng chờ nửa tiếng rồi vẫn không thấy bà đâu. Jungkook nhàm chán lôi điện thoại ra nghịch, nhắn nhắn cho Taehyung mấy tin hỏi, anh dậy chưa, ăn sáng chưa, đang làm gì nhưng nhắn cả chục tin hắn vẫn chưa thèm phản hồi lại.
Đột nhiên trong lòng Jungkook cảm thấy cứ thấp thỏm, bất an làm sao ấy. Không phải lo ở Taehyung mà là em có dự cảm không lành cho lắm nhưng nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao bản thân em lại cảm thấy vậy nữa ! Jungkook nhún vai, đành tự trấn an chính mình rằng chắc do dạo này tâm trạng em không được tốt nên mới sinh ảo tưởng vậy thôi, chứ làm gì xảy ra chuyện gì được cơ chứ.
"Jungkook..."
Em quay đầu, ngỡ ngàng khi thấy người xuất hiện ở đây vừa gọi tên em không phải mẹ Eunji mà là mẹ ruột của em...
"Sao mẹ lại ở đây ?"
Chohee thu hẹp khoảng cách, tiến lại gần với Jungkook, "Mẹ muốn nói chuyện với con một chút thôi, được không ?"
"Con không có gì để nói với mẹ hết..."
Đúng, Jungkook không có gì để cùng bà ngồi một chỗ tâm sự cả. Chohee chắc hẳn cũng phải tự hiểu được cuộc sống của một đứa trẻ bị bố mẹ nó bỏ rơi là kinh khủng và tăm tối cỡ nào... Để có thể mạnh mẽ sống tới tận ngày hôm nay em đã phải gồng mình chống chọi với những tiêu cực ảnh hưởng tới mình.
Em phải tập làm quen với sự cô đơn và tập không rơi nước mắt khi vô tình chứng kiến cảnh gia đình của các bạn đồng trang lứa khác vui vẻ, quây quần bên nhau. Em đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều, tự an ủi và vực dậy chính bản thân khỏi những tổn thương, khỏi những nỗi buồn.
Nếu Jungkook được cầm trên tay một tấm vé quay trở về tuổi thơ, em sẽ quyết định xé nát nó đi mà không đắn đo hay do dự bất kì một điều gì cả... Jungkook đã lựa chọn nhắm mắt sống yên ổn nhiều năm nay nhưng tại sao ông trời cứ phải để cuộc sống của em đảo lộn thì mới vừa ý như vậy ?
"Con không muốn nói gì với mẹ thật sao con ?"
"Vâng !"
"Jungkook mẹ xin lỗi. Con có thể hận mẹ cũng được, cứ trách móc mẹ đi, mẹ đành phải... làm thế này thôi Jungkook à..."
---
Taehyung mở mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa rồi Jungkookvẫn chưa chịu mò về nữa. Hắn chộp lấy điện thoại mở ra, thấy hàng đống tin nhắn của em gửi đến, Taehyung ngáp một cái, nhắn lại vài chữ.
"Về chưa thằng kia, muộn rồi !"
Taehyung nhắn xong, ném điện thoại xuống giường, vươn vai đi đánh răng. Jungkook giờ chắc đang chơi với lũ trẻ trong cô nhi rồi nên mới không phản hồi lại tin của hắn. Taehyung ngáp thêm cái nữa, lững thững mò xuống bếp tìm đồ ăn, mở cái tủ lạnh ra toàn bánh quy dâu cả nước ép. Toàn mấy món hắn không