Đã qua một ngày bị giam lỏng Jungkook dường như mất hết nhận thức về thời gian luôn rồi. Căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, cửa sổ thì bị đóng kín im lìm, kéo rèm che mất đi ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong.
Jungkook nằm bất động nhìn trần nhà, cả đêm qua em đã không thể nào mà ngủ được. Chính xác là không có Taehyung xoa lưng nên em không ngủ được. Jungkook quay người sang nhìn chỗ trống bên cạnh, nước mắt không tự chủ lại lăn dài ướt đẫm cả một mảng gối.
"Tae ơi..."
Jungkook sụt sịt, vừa nhớ Taehyung vừa thấy ghê sợ chính người mẹ ruột của mình. Bà chưa làm được gì cho em từ lúc quay về tới bây giờ mà lại nỡ lòng nào đối xử với em tàn nhẫn thế này. Tại sao lại chia cắt tình cảm của em và hắn.
Đã từng nói sẽ bù đắp những thương tổn Jungkook từng trải. Sẽ cho em một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc nhưng hiện tại bà đang làm gì thế này... Jungkook gạt đi hai hàng lệ, lồm cồm ngồi dậy nhìn thẳng vào khoảng không vô định phía trước.
"Jungkook, con ăn chút gì nhé ?"
Jungkook không thèm liếc Chohee một cái từ khi bà bước vào. Em chỉ ủ rũ lắc đầu làm gì có tâm trạng nào mà có thể ăn với uống được. Bà đang giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật ?
Một tay bà đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện, giờ lại thản nhiên như thể bà chưa làm gì cả. Vẫn rất thản nhiên chăm sóc, quan tâm em trong khi chính bà đang tự tay bóp ngạt trái tim của Jungkook. Hiện tại em thấy những gì Chohee đang làm, đều vô cùng giả dối...
"Hôm qua con cũng chưa ăn chút gì rồi, hôm nay con không thấy đói sao ?"
"Con thà chết đói còn hơn là phải sống như trong ngục tù thế này !"
"Con không được nói vậy, mẹ làm những điều này cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Con nhìn xem, thằng đó hung hăng cục cằn như thế, con chấp nhận thật sao Jungkook ? "
"Hiện tại hai đứa chưa đủ trưởng thành, trong tình yêu không thể nào hiểu hết được thay đổi của đối phương sau này đâu. Jungkook mẹ không muốn con phải khổ sở như mẹ hồi ấy, mẹ muốn con phải thật hạnh phúc..."
Jungkook cắn môi, cố bình tĩnh mà nói, "Trước giờ dù con có gặp bất kì chuyện gì tồi tệ đều là Taehyung luôn ở bên và động viên con. Con ngã anh ấy đỡ, con khóc anh ấy lau nước mắt, kể cả con đã từng bỏ đi, đã từng nói con không còn yêu anh ấy nữa, anh ấy vẫn chờ con quay về... "
"Anh ấy cục súc, anh ấy hung hăng thì sao chứ? Đấy đều là bảo vệ con thôi mà, con nghĩ người cần xem lại mới là mẹ. "
"Mẹ có bao giờ tự hỏi suốt bao nhiêu năm qua con đã sống thế nào không ? Suốt bao nhiêu năm qua, con hạnh phúc, con đau khổ hay con thiếu thốn, đủ đầy, mẹ có hay biết không ? Hiện tại mẹ quay lại muốn bù đắp là bù đắp sao, mọi chuyện cứ thế mà diễn ra dễ dàng, nhẹ như bẫng vậy sao hả mẹ ?"
Chohee không phải không nghĩ cho cảm giác của Jungkook, bà đơn giản cũng chỉ muốn tốt cho em, chỉ muốn em được hạnh phúc. Sau khi qua nước ngoài sinh sống tương lai của Jungkook sẽ rộng mở hơn rất nhiều, cuộc sống cũng không gò bó, vất vả như ở đây nữa. Rồi em sẽ lấy vợ sinh con giống như bao người khác, có một gia đình êm ấm...
Jungkook cứ nghĩ đơn giản sẽ chung thuỷ ở bên Taehyung như vậy tới hết đời nhưng chuyện này đâu phải nói được là làm được. Đâu phải em hay hắn đều không bao giờ thay đổi, đâu phải cuộc sống cứ trôi đi theo những gì mà Jungkook luôn mong muốn.
Trong lòng Chohee luôn chắc chắn một điều dù chưa từng biết gì về gia thế nhà Taehyung nhưng gia đình hắn đương nhiên sẽ không bao giờ đồng ý cả hai qua lại với nhau. Chẳng có bậc phụ huynh nào chấp nhận việc con mình có một mối quan hệ đồng tính cả.
Chohee cũng là một bậc phụ huynh nên bà làm sao lại không biết chứ ! Là bà lo Jungkook sẽ chịu nhiều thiệt thòi và uỷ khuất thế nên mới muốn cậu tách khỏi Taehyung. Chứ bà không hề ép buộc cuộc sống của em.
"Jungkook, mẹ không biết nên nói thế nào với con nhưng... mẹ chỉ có thể làm như vậy. "
"Một vài hôm đầu có thể con chưa quen nhưng dần dần rồi con sẽ quen thôi ! Môi trường bên ấy rất tốt, cuộc sống của con sẽ được cải thiện..."
"Quen với việc không có Taehyung bên cạnh ấy ạ ? Nhưng con thà không có mẹ còn hơn... "
"Nếu mẹ thật sự yêu con thì kể cả hồi đó có khó khăn vất vả cách mấy mẹ cũng cố gắng nuôi nấng con chứ nhỉ? "
" Phận làm con thì làm gì có ai dám chê cha mẹ mình bần hàn đâu thế nên mẹ đừng bao giờ lấy cái lý do gia đình mình nghèo túng quá ra làm bia đỡ đạn. Bây giờ con lớn rồi, tự lo cho bản thân được rồi... "
"Mẹ nói mẹ quay về đây, bù đắp ? Bằng cách nào ? Bằng cái cách mẹ tự ý xen vào chuyện của con và Taehyung, lấy tư cách là mẹ ruột của con nên có quyền quyết định mọi việc sao? Nhưng mẹ đã nuôi con được ngày nào chưa mà mẹ lại làm thế ? Mẹ chỉ đang làm theo những gì mẹ muốn thôi, còn cảm nhận của con mẹ hoàn toàn không để ý tới..."
Jungkook ngã xuống giường, ôm mặt sau cái tát đau điếng của Chohee. Em không thể tin nổi nhìn bà, trong khi ấy bà cũng lạnh nhạt nhìn em, "Con nói những lời này với chính mẹ ruột của con ? "
"Thằng đó mới chỉ đối tốt với con có mấy tháng mà con đã hão huyền gì vậy? Con nên nhớ nó chỉ là một thằng xa lạ không máu mủ ruột thịt gì cả. Con chắc nó sẽ yêu con mãi mãi sao, nó sẽ bên con mãi mãi sao ? "
"Là một thằng đàn ông khi đứng trước mặt một người đàn bà vừa ý, nó sẽ không bao giờ khước từ đâu. Và con, lẫn thằng nhóc kia cũng vậy mà thôi !"
"Thế mẹ ở bên con được bao lâu mà mẹ lại nói vậy ? Taehyung không bao giờ như thế, anh ấy sẽ không bao giờ là một con người tệ bạc như mẹ nói..."
Chohee cạn ngôn cạn từ với đứa con trai bướng bỉnh của mình, nghiến răng nói, "Con tự suy nghĩ lại về mình đi !"
Jungkook bực mình nhưng không thể làm gì được, em bất lực ném chăn ném gối loạn xạ sau khi Chohee vừa rời khỏi phòng. Em hết đập cửa rồi gào thét đòi ra ngoài, dẫu biết làm vậy chẳng có tác dụng gì mà chỉ khiến cho Jungkook kiệt sức nhưng em vẫn cứ gào tới nỗi khàn cả giọng...
Taehyung bên này sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa. Qua cả một ngày trời rồi hắn vẫn chẳng biết nên làm thế nào mới có thể tìm được Jungkook trở về. Taehyung một ngày điên cuồng vì thiếu em khiến hắn phờ phạc đi rất nhiều. Quầng thâm dưới mắt hắn lộ rõ do cả