Taehyung không thể ngồi yên một chỗ hễ cứ ngồi xuống là lại thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa. Hắn cứ đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, đã ba tiếng rồi vẫn chưa thấy có động tĩnh gì bên trong.
"Taehyung... sao rồi sao rồi ? Thằng bé đâu ?", mẹ Kim hối hả chạy vào dồn dập hỏi Taehyung làm đầu hắn rối bời như muốn nổ tung.
"Mẹ bình tĩnh xem nào, con cũng đang rối muốn chết đây ."
Mẹ Kim không nói thêm gì nữa, đành phải ngồi xuống, im lặng chờ đợi. Một lúc lâu sau nữa cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang thở phào nhìn người nhà bệnh nhân đang không ngừng lo lắng bu lại hỏi mình.
"Đã ổn cả rồi, may mà đưa tới kịp. Tôi cũng đã băng lại vết thương ở chân cũng như truyền nước cho bệnh nhân, ngày mai khi bệnh nhân tỉnh lại. "
"Người nhà nên cho bệnh nhân uống thuốc bổ cũng như bồi cậu ấy ăn uống đầy đủ, thể trạng cậu ấy yếu quá ."
Taehyung nghe xong cảm ơn bác sĩ rối rít, "Vâng ạ, cháu cảm ơn, cháu cảm ơn bác sĩ ạ, cháu cảm ơn bác sĩ nhiều !"
Mẹ Kim đứng một bên thấy con trai cứ không ngừng cảm ơn người ta, vội huých tay hắn, "Vâng, cảm ơn ông."
"Một người theo chúng tôi đi lấy kết quả xét nghiệm cũng như làm thủ tục cho bệnh nhân nhé ."
"Được, để tôi !", Junghyun sau đó liền đi cùng bác sĩ.
"Đó là ai thế ?"
"Là ba ruột của Jungkook, mẹ không thấy cả hai rất giống nhau sao ?"
"Thật sao ? Nhìn ông ấy quen quen, hình như mẹ gặp ở đâu rồi..."
"Chủ tịch Jeon Junghyun nổi tiếng trong giới giải trí đó mẹ ạ, lên TV mấy lần chả quen.", nói xong cũng không kiên nhẫn nổi nữa mà bước vào phòng bệnh gặp em.
Hắn nhìn em nằm trên giường bệnh cùng đống dây rợ chằng chịt trong lòng không kìm được xót xa. Hắn tiến tới lẳng lặng cầm tay em lên trìu mến hôn xuống. Không biết ba ngày vừa qua Jungkook đã xảy ra những chuyện gì mà trở nên hốc hác đến thế. Chỉ mới có ba ngày thôi mà sao nhìn em lại tàn tạ tới nghiêm trọng, tới thương tâm như vậy...
Taehyung mím môi, "Em bé ơi, tỉnh lại đi..."
Bỗng Chohee từ đâu chạy tới, đứng thập thò ngoài cửa phòng bệnh. Mẹ Kim nhìn bà với ánh mắt khó hiểu, tự hỏi vị này là ai mà lại nhìn vào trong phòng bệnh của Jungkook lâu như thế hay bà nhận nhầm người ?
"Chị gì ơi, chị tìm ai thế ?"
"Tôi... à không... tôi..."
Mẹ Kim càng thêm khó hiểu, "Chị nhầm phòng hả ?"
Chohee cắn môi, gật đầu. Bà đau lòng nhìn Jungkook bất tỉnh nằm đó, thì ra tất cả là do bà, tất cả là tại bà mà Jungkook mới xảy ra những chuyện đau lòng thế này ! Chohee cứ tưởng mình làm vậy là đang cố gắng bù đắp cho em nên mới mù quáng làm theo ý mình mà không hề để ý tới cảm nhận của Jungkook nhưng mọi chuyện lại không như bà mong muốn, mọi thứ đã đi quá giới hạn rồi...
Chohee nghĩ rằng mình không còn đủ tư cách để xuất hiện trước mặt Jungkook thêm bất kì một lần nào nữa, em chịu khổ như thế là đã quá đủ. Chohee quyết định sẽ một mình quay lại Mỹ trong tối nay, mục đích bà tới đây cũng chỉ là để nhìn Jungkook một lần cuối cùng mà thôi...
( khúc này Chohee biết quay đầu 10 điểm còn sau đó nữa thì khum biết...)
Eunji nghe tin dữ về Jungkook cũng ngay lập tức chạy tới bệnh viện. Vừa đến bà đã thấy Chohee đứng lù lù trước cửa phòng, thấp tha thấp thỏm ngó vào bên trong.
"Jungkook đâu ?"
Mẹ Kim lần nữa có ngàn dấu chấm hỏi chạy trong đầu sau khi gặp một người đàn bà xa lạ nữa hỏi về Jungkook.
"Lại ai nữa vậy ?"
"Tôi là mẹ của Jungkook, tôi muốn vào gặp thằng bé."
"Bác Eunji ?", Taehyung nghe tiếng nói ở bên ngoài vội chạy ra chưa kịp bình tĩnh lại sau cấp cứu của Jungkook thì đã ngay lập tức chạm mặt Chohee, hắn tức giận.
"Còn có mặt mũi mà đến đây nữa à con mụ này ?", Taehyung toan lao vào đánh bà thì bị Eunji và mẹ Kim cản lại.
"Khoan đã Taehyung, bình tĩnh đi cháu có gì từ từ nói."
"Đúng đó Taehyung, ai cho con vô lễ với người lớn như vậy hả ?"
Taehyung bực mình gạt tay Eunji và mẹ mình ra, chỉ thẳng vào mặt Chohee tố cáo, "Mẹ biết không chính bà điên này đã làm Jungkook phải cấp cứu đấy!!! "
"Con mụ này là mẹ ruột của nó ấy thế mà lại khiến con mình ra nông nỗi thế kia, mẹ nói xem con bình tĩnh được không ? Bao nhiêu tháng ngày Jungkook sống với con da thịt đầy đặn, vui vui vẻ vẻ sống không lo không nghĩ..."
"Thế mà bây giờ con mụ này quay trở về miệng thì nói muốn bù đắp cho Jungkook vậy mà hành động như đang tự tay giết chết thằng bé..."
Mẹ Kim nghe xong nheo mắt nhìn Chohee phía đối diện đang cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn ai vì tội lỗi, bà bỗng nổi cáu, "Là bà ? Bà bắt cóc con trai ruột của mình, khiến thằng bé đau khổ rồi khiến con trai tôi cũng đau khổ theo ? "
"Bà biết thằng bé đã đi tìm Jungkook điên cuồng như thế nào không hả? Bà biết con trai tôi đã đau đớn thế nào không hả ?", dứt lời, mẹ Kim liền cũng muốn lao tới đập cho Chohee một trận nhừ tử.
"Chuyện gì ồn ào thế ?", Taeyeon lo lắng chạy tới còn có cả bố hắn theo sau nữa. Chohee trong khoảnh khắc đó có lẽ nên biết ơn bố Kim và Taeyeon đi vì nếu hai người họ không tới kìm chế mẹ Kim thì chắc ngày này năm sau là ngày giỗ của bà rồi !
"Bố, chị..."
"Ừ, Jungkook sao rồi ?", Taeyeon từ tốn nhìn Taehyung.
"Chưa tỉnh.", hắn bực dọc đáp lại cộc lốc rồi vào phòng bệnh ngồi trông em.
Bên ngoài Junghyun cũng chỉ vừa mới quay lại, thấy có đông người bên ngoài ông nghĩ cũng không tiện ra mặt nên đành trở về, hôm sau sẽ tới thăm Jungkook. Chohee đã bỏ đi từ trước đó, Eunji cùng gia đình Taehyung vào thăm em một chút rồi cũng ra về hết.
Chỉ còn Taehyung ở lại trông nom Jungkook tới tận tối muộn. Mẹ Kim nói hắn về nghỉ đi cũng được để bà ở lại trông dù sao bà cũng có kinh nghiệm chăm sóc hơn hắn nhưng Taehyung nhất quyết không đồng ý, hắn chỉ bảo, "Nếu nó tỉnh lại không thấy con đâu, nó sẽ rất sợ."
Taehyung gục xuống bên cạnh giường, xoa xoa tay của Jungkook một chút. Tay em nhỏ nhỏ mịn mịn không kìm được hắn lại muốn hôn lên.
"Mọi chuyện đều ổn cả rồi ."
Taehyung cứ thế thiếp đi bên cạnh Jungkook tới tận sáng hôm sau, tới lúc hắn tỉnh