Jongwo đưa Jungkook trở về nhà, suốt dọc đường em không nói một lời nào. Chỉ lặng im dạo bước bên cạnh cậu, đôi lúc chỉ lén lút trút ra một tiếng thở dài.
"Tớ về đây...", nói xong, em bỏ thẳng vào trong nhà.
Cậu nhún nhún vai, không nghĩ nhiều một đường trở về nhà mình.
Bây giờ đã ba bốn giờ chiều, Taehyung chắc chắn chưa về mà có khi tối nay hắn về muộn rồi, cả hai đang chiến tranh lạnh mà. Jungkook càng nghĩ càng thấy buồn bực, em không muốn cả hai chiến tranh lạnh như thế này nữa, thật không thoải mái một chút nào cả.
Sống cùng một nhà mà mặt nhau không muốn nhìn, cơm không muốn ăn chung, ngủ cũng không muốn ngủ chung. Thế nhưng hắn lại rất cố chấp, bảo thủ dù em có lựa lời nói sao Taehyung cũng không muốn nghe. Nói qua nói lại thể nào cũng cãi nhau to, thôi thì cứ né mặt nhau vậy có khi lại yên bình. Để mọi chuyện tới đâu thì tới vậy, Jungkook cũng mệt mỏi lắm rồi.
Bản thân em cũng không thấy đói bụng, chỉ vào bếp nấu cho hắn chút đồ ăn tối còn mình sau khi nấu xong thì lên phòng ngủ một giấc. Đặt mình nằm xuống nệm giường êm ái, chẳng hiểu sao những dòng tâm tư trong quyển nhật kí kia của mẹ lại hiện lên trong đầu em.
Trầm cảm, đau khổ, tuyệt vọng, tổn thương,... đó là những gì Chohee đã phải chịu đựng trong suốt một thời gian dài mà nguyên nhân chủ yếu lại là từ Jungkook mà ra. Trong khi mẹ mình thì dằn vặt và sống trong đau khổ như vậy, thì em lại không hề muốn gặp bà, tỏ ra căm ghét và luôn né tránh bà. Jungkook hiện giờ cảm thấy... có lỗi với Chohee, rất nhiều ! Có lẽ em đã quá trẻ con rồi đi, lại còn cố tình không chịu hiểu cho mẹ mình nữa.
Suy nghĩ lung tung một hồi Jungkook ngủ quên từ bao giờ không hay. Lúc tỉnh giấc đã là sáu giờ xế chiều, Taehyung đương nhiên vẫn chưa về.
Hắn bên này cố vùi mình vào công việc để mình bận rộn nhất có thể, chí ít là hắn sẽ thôi không nghĩ về chuyện của hắn và Jungkook, như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Họp hành, kí kết giấy tờ, hắn cố ép mình làm hết trong hôm nay.
Sáng Taehyung không chịu ăn điểm tâm, làm bù đầu tới trưa cũng không chịu ăn uống gì. Cứ thế ngồi lì trong phòng tới tận chiều ăn không ăn, nghỉ không nghỉ lại còn cố tình làm việc như một cái máy vậy. Con người kể cả có khoẻ mạnh đến đâu cũng sẽ phải kiệt sức mà thôi, chưa kể Taehyung đang ốm nữa. Đột nhiên những triệu chứng ngày hôm qua lại xuất hiện Taehyung buông bút, mắt hắn nhoè đi, bên tai lại là cái tiếng ù ù ấy... hắn thật sự chỉ muốn ngã ra đây ngất xỉu cho rồi !
Taehyung lắc lắc đầu mong cơn chóng mặt giảm đi, nhưng không có tác dụng. Đầu hắn vẫn quay mòng mòng, mọi vật trước mặt xoay chuyển dữ dội. Taehyung loạng choạng đứng dậy nhưng không thể, bỗng hắn trượt tay làm đồ đạc trên bàn rơi rớt lung tung xuống sàn. Giờ này Taeyeon đã về nhà rồi, mà phòng làm việc của hắn thì cũng không ai dám bén mảng tới nên Taehyung không biết phải làm thế nào nữa...
Hắn lảo đảo bước tới tủ thuốc, muốn lấy một viên thuốc đau đầu uống tạm nhưng bản thân lại không thể xác định được thuốc nào với thuốc nào. Thế là hắn ngã ra ghế khó khăn hô hấp.
Trong cơn mê man, Taehyung thấy cửa phòng mình bật mở...
"Ơ... anh Taehyung, anh... Taehyung..."
Hanyoung từ đâu xông vào như một vị cứu tinh thấy hắn cả gương mặt xanh xao đổ mồ hôi không ngớt, lại ngồi đó chả biết trời trăng gì, cô vội vã đỡ lấy hắn, "Anh làm sao vậy, Taehyung..."
Hắn nhăn mặt, ngất đi trong vòng tay Hanyoung. Trước khi mất đi ý thức hắn còn có cảm giác gì đó rất không an tâm, chắc có lẽ là vì sự xuất hiện này của cô. Taehyung không muốn trở nên yếu mềm như thế này trước mặt bất kì ai hết, nhất là Choi Hanyoung.
Hanyoung trợn tròn mắt, luống cuống vỗ mặt Taehyung liên tục gọi tên nhưng đã hai phút trôi qua rồi, hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Cô ngưng lại, không lay hắn nữa ! Hôm nay cô lại một lần nữa mặt dày tới đây cốt muốn hai người suy nghĩ lại mà vươn tay cứu giúp cô trong thời điểm khó khăn này. Nhưng tình huống bây giờ thật quá mức bất ngờ đi.
Trong lòng Hanyoung dậy sóng, môi mím chặt không dám thở mạnh. Cô nhìn xung quanh phòng, có camera, thôi thì cô lại đóng vai người tốt. Kế hoạch gì đó đã bàn lúc trước tạm dẹp qua một bên đã.
Dù sao... mọi chuyện cũng là bất đắc dĩ, cô chưa từng muốn gây tổn hại cho người mình yêu. Nhất người đó lại là Taehyung.
Hanyoung tới bên tủ thuốc, lấy tạm viên thuốc cảm giã ra cho hắn uống tiện ngồi lại chờ hắn tỉnh rồi mới yên tâm về. Chứ cho uống thuốc xong lại bỏ về, mặc hắn ở đây tỉnh hay không tỉnh thì có hơi vô lương tâm.
Phải rất lâu sau Taehyung mới mệt mỏi tỉnh lại, người xuất hiện trước mắt hắn đầu tiên là Hanyoung khiến hắn cực kì khó chịu.
"Anh... anh tỉnh rồi !"
Hắn thở hắt một hơi, khó khăn nói, "Tới làm gì ?"
"Em..."
Taehyung rất nhanh chóng lấy lại sức lực, còn không thèm cảm ơn người ta lấy một câu đã hắt hủi đuổi người ta về. Dù sao trong lúc hắn ngất đi Hanyoung cũng là người đã giúp hắn lấy thuốc. Kể cả có căm ghét người ta thế nào thì ít nhất cũng theo phép lịch sự cảm ơn người ta một tiếng chứ.
"Nếu là việc... hừ... cổ phiếu thì biến về đi !"
Hanyoung cười nhẹ, cũng đứng lên chào hắn rồi rời đi. Taehyung tự vỗ đầu mình mấy cái, chẳng biết dạo này bị làm sao mà cứ như vậy suốt. Bao lâu nay hắn có bao giờ bị thế đâu, hay là giờ hắn đã già rồi nên sức khoẻ cũng không còn tốt như trước nữa ? Taehyung dẹp công việc sang một bên, lái xe trở về nhà, giờ hắn mới thấy Jungkook nói cũng đúng. Hắn thực sự rất cần nghỉ ngơi, hắn cần thư giãn và cần hạn chế làm việc, như vậy may ra sức khoẻ mới cải thiện được. Chứ nếu cứ cố chấp thế này không sớm thì muộn cũng đi gặp ông bà mất.
"Jungkook, mày đâu rồi ?"
Taehyung vừa về tới nhà đã ngay lập tức mò vào bếp tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng đổi lại với sự mong đợi của hắn là căn bếp trống không. Trên bàn là một mâm thức ăn vẫn còn nguyên si. Hắn buồn bực, nhìn mâm cơm mà chẳng có tâm trạng ăn uống. Nhà có hai người ở với nhau mà người ăn trước người ăn sau thế này thì còn thiết tha gì ăn với uống nữa.
Taehyung bỏ lên phòng, hết sức nhẹ nhàng mở cửa, Jungkook đang tắm. Hắn thở phì phì cởi áo sơ mi ra cho bớt nóng, ngã xuống giường. Một lúc sau, em mặc áo choàng tắm đi ra, thấy hắn nằm trên giường cũng làm lơ chẳng thèm nói gì cũng chẳng thèm hỏi gì. Em thảng nhiên đi lấy máy sấy sấy tóc, từ đầu tới cuối đều coi Taehyung như người vô hình.
"Vẫn còn giận à ?"
Jungkook vẫn mải mê với việc sấy tóc, trả lời vu vơ một câu, "Không dám, tôi nào dám giận. Tôi sai mà, tôi không dám giận anh đâu !"
Nghe chất giọng mỉa mai của Jungkook hắn liền biết em đã rất buồn và rất giận vì hắn cố chấp không nghe lời em. Giờ