Edit: Bạch Lan Tửu
Cây dẫn hồn trên đầu giường nở hoa kết trái, phiến lá khô héo, cành cây như một người già gù lưng tuổi đã xế chiều, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ. Ở xung quanh cành khô có một luồng sáng màu xanh lam mỏng manh di chuyển lên xuống.
Hạ Ngữ Băng mở to mắt, có lẽ bởi vì hồi phục suy nghĩ mà không ngừng hỗn loạn, một hồi lâu sau, cô mới từ trong cái hôn môi trấn an của Lâm Kiến Thâm mà dần dần hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng nói: "Em đã hiểu, toàn bộ đều đã sáng tỏ... Người mà em và ba vẫn luôn nhớ nhung trong đau khổ, vẫn luôn truy tìm, hóa ra ở thời điểm sớm như vậy đã đi theo sự chỉ định của vận mệnh mà đi đến bên cạnh chúng em."
Lâm Kiến Thâm sờ sờ cái trán vì bị mồ hôi toát ra khiến cho lành lạnh của cô, hỏi: "Em gặp được ai?"
"Từ Miêu." Hạ Ngữ Băng nói: "Em nhìn thấy ông ngoại tụ hồn phách của mẹ lại, nhưng lại vì tai nạn xe mà làm vỡ bình lưu li, hồn phách dung nhập vào thân xác của một cô gái khác cũng tử vong vì tai nạn xe, một lần nữa sống lại."
"Khó trách cây dẫn hồn không tìm thấy chuyển thế của mẹ em, bởi vì căn bản dì không hề nhập luân hồi." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, lại hỏi: "Cô bé mà em nhìn thấy ở bệnh viện kia, chính là Từ Miêu?"
Hạ Ngữ Băng "vâng" một tiếng, trong lòng vẫn tồn tại một nỗi băn khoăn cực lớn, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà nếu trên thân thể của Từ Miêu có hồn phách của mẹ, vì sao mẹ lại không nhận chúng em?"
Lúc trước ở chung với Từ Miêu, chỉ cảm thấy ngôn hành cử chỉ của cô ấy thật giống Lâm Miểu, có một lần cô còn cho rằng vì để tranh thủ tình cảm của ba nên cô ấy mới cam nguyện bắt chước dáng vẻ của mẹ, hiện tại xem ra là có nguyên nhân khác. Nhưng đã kết giao với Hạ Tông Trạch những mấy năm, cô ấy không giống dáng vẻ nhớ rõ ký ức năm xưa, nhưng nếu là trọng sinh, vì sao lại không có ký ức?
Hạ Ngữ Băng có nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng Lâm Kiến Thâm đã thông suốt khúc chiết trong đó, ngẩng đầu nhìn làn khói lam nhạt quấn quanh cành khô trên đầu giường, nói: "Trong mộng, em thấy Lâm Tây mang hồn phách của mẹ em đi, lại vì tai nạn xe ngoài ý muốn mà hồn phách nhập vào thân thể người khác, tôi nghĩ, đó là nguyên nhân mẹ em không có ký ức."
"Cái gì?" Hạ Ngữ Băng nhìn theo tầm mắt anh, giữa cành khô có làn khói lam lượn lờ, như là một con mắt dịu dàng, tràn ngập quyến luyến.
"Người có ba hồn bảy phách, có lẽ vì tai nạn hôm đó đã khiến cho một phách của mẹ em biến mất, mà một phách này trùng hợp lại lưu giữ ký ức, cho nên sau khi mẹ em sống lại mới không có ký ức trước kia."
Lâm Kiến Thâm duỗi tay tụ luồng sáng lam nhạt kia lại trong lòng bàn tay rồi giao vào trong tay Hạ Ngữ Băng: "Cây dẫn hồn không triệu hồi được sinh hồn cho nên chỉ có thể gom một phách ký ức mà mẹ em đã mất đi lại, đây là lý do vì sao ở trong mộng em chỉ có thể thấy được ký ức của dì mà lại không thấy được kiếp sau của dì."
Ánh sáng màu lam tụ lại trong lòng bàn tay Hạ Ngữ Băng, như là được trở về với huyết mạch tương liên, quang mang đột nhiên sáng lên không ít. Ánh sáng màu lam chiếu vào trong mắt Hạ Ngữ Băng, phảng phất như ảnh ngược của ngân hà lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng khép bàn tay lại, đem ánh sáng ấm áp kia dán sát vào trong ngực, muốn cười nhưng nước mắt lại đi trước một bước mà chảy xuống.
"Ý anh đây là ký ức mà mẹ mất đi?" Trong một khắc này, tâm tình khó lòng diễn tả bằng lời, Hạ Ngữ Băng sốc đệm chăn lên, xuống giường, vội vàng thay quần áo, tùy tay lấy một chiếc lọ thủy tinh đựng nước hoa đã hết, thả hồn phách mang theo ký ức yếu ớt kia vào trong lọ. Nghĩ ngợi trong chốc lát, cô nói với Lâm Kiến Thâm: "Em đi tìm ba!"
"Từ từ đã." Lâm Kiến Thâm giữ chặt cô: "Loại chuyện như hoàn hồn này quá mức tâm linh, em đã nghĩ nên giải thích thế nào với chú Hạ chưa?"
Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu: "Đi một bước tính một bước đi, cùng lắm thì nói tất cả mọi chuyện với ba."
Mẹ trọng sinh thành Từ miêu hay Lý Miêu đều không có vấn đề gì cả, tuổi tác cũng không thành vấn đề, chỉ cần mẹ có thể nhớ lại tất cả, có thể cùng ba nối lại duyên xưa, như vậy thì nỗ lực đến mấy cũng đáng giá.
Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, Hạ Tông Trạch đang bận rộn trong phòng bếp. Hạ gia và Lâm gia đều không có họ hàng thân thích gì cần phải đi thăm hỏi, cho nên trong tháng giêng càng thêm thanh nhàn, ngoại trừ làm cơm và đi dạo phố thì cũng không còn việc gì cần làm.
Nhìn thân ảnh quen thuộc của ba đang bận rộn nấu mì, Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên cay cay khóe mắt. Cô nhớ lại trong ký ức, Hạ Tông Trạch bỡ ngỡ cỡ nào mà vào bếp để chăm sóc vợ đang mang thai, hơn hai mươi năm qua đi, ông từ một "sát thủ phòng bếp" luyện thành "người chồng nấu ăn trong nhà", mà loại trưởng thành này là do cực khổ trong cuộc sống ban cho ông....
"Ba." Hạ Ngữ Băng gọi ông, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
"Chú Hạ." Lâm Kiến Thâm không biết đã xuống lầu từ khi nào, đứng bên cạnh Hạ Ngữ Băng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang siết chặt của cô.
Trong lòng bàn tay đang siết chặt ấy giữ một hồn phách, một bí mật.
"Dậy rồi? Sáng nay ăn mì gà, chờ các con rửa mặt xong là có thể ăn rồi..." Lời còn chưa dứt, tay vớt mì bị đè lại, Hạ Tông Trạch quay đầu, thấy đôi mắt con gái hơi hơi đỏ lên.
"Sao thế này?" Hạ Tông Trạch nhíu mày, hạ muỗng xuống, ngón cái xoa xoa khóe mắt ướt át của Hạ Ngữ Băng rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Kiến Thâm: "Hai đứa cãi nhau?"
"Không cãi nhau ạ." Hạ Ngữ Băng há miệng thở dốc, hồi lâu mới hạ quyết tâm, chần chờ hỏi: "Ba, ba và dì Từ… Còn có khả năng không?"
Hạ Tông Trạch hoảng hốt trong chớp mắt, bật cười khanh khách: "Hai ngày nay con luôn hoảng hốt, chính là vì suy nghĩ việc này?"
Hạ Ngữ Băng không nói gì, chỉ nhìn ông không chớp mắt: "Dì Từ thực sự rất yêu ba, không lâu trước đây dì ấy có đến nhà tìm ba, chẳng qua chỉ đứng ở ngoài cổng tiểu khu mà không đi vào, cho nên ba không biết."
Hạ Tông Trạch trầm ngâm một lát, hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Năm ngoái." Hạ Ngữ Băng nói: "Ba, trước kia là con không hiểu chuyện, nói rất nhiều lời làm tưởng thương ba và dì Từ, con biết một phần lớn nguyên nhân ba và dì ấy chia tay là vì con..."
"Tiểu Ngữ, không phải như vậy." Hạ Tông Trạch tắt lửa, buông muỗng, nghiêm túc nói: "Lúc trước ba và cô ấy ở bên nhau, phần lớn nguyên nhân là vì cô ấy rất giống với người mẹ đã mất của con, tình cảm như vậy cho dù có động tâm lần nữa cũng không che dấu được sự thật "thế thân", đối với cô ấy mà nói như vậy là không công bằng, ba không thể để cô ấy trễ nải, cho nên mới chọn chia tay, không liên quan gì với con cả, Con đừng quy kết thất bại trong tình cảm của ba lên đầu bản thân, Tiểu Ngữ, ba hy vọng con có thể vui vẻ."
Hai ba con nói chuyện, Lâm Kiến Thâm cũng không hề xen lời, chỉ yên lặng đi đến bếp, vớt mì đã nấu chín vào trong bát canh, rải hành lá đã thái nhỏ lên, dùng nước ấm chần qua rau xanh một lượt.
"Nhưng mà ba, ba có nghĩ vì sao dì Từ lại giống với mẹ như vậy? Lời nói, cử chỉ, thói quen sinh hoạt, thậm chí chỉ là một động tác gắp đồ ăn rất nhỏ cũng rất giống với mẹ?" Hạ Ngữ Băng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Con nghe nói khi dì Từ học sơ trung (cấp 2) từng xảy ra tai nạn giao thông, chính là vào ngày mà mẹ mất đó, đã không cứu được nữa nhưng lại tỉnh lại như kỳ tích vậy, chỉ là không còn ký ức trước kia... Ba, ba không cảm thấy trùng hợp quá hay sao?"
Hạ Tông Trạch nghiêm túc nghe cô nói xong, im lặng trong chốc lát mới nói: "Tiểu Ngữ, trước kia khi ba nhớ về mẹ con cũng từng ảo tưởng cô ấy có thể sống lại, lấy một loại tư thái khác trở về bên cạnh ba. Nhưng đó là chuyện không thể, cuộc sống này không phải tiểu thuyết và phim truyền hình, nào có nhiều tình tiết nối lại tiền duyên, gương vỡ lại lành máu chó như vậy?"
Hạ Ngữ Băng sốt ruột nói: "Nhưng mà ba, mặc kệ thế nào thì dì Từ cũng rất yêu ba, trong lòng ba cũng có dì ấy, vậy không thể thử lại một lần ư?"
Do dự trong chốc lát, Hạ Tông Trạch vẫn lắc đầu: "Đều là người đã trưởng thành, cắt rồi lại nối thì thành ra dáng vẻ gì? Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng không khỏi quá vô trách nhiệm đi."
Hạ Ngữ Băng còn muốn khuyên, thậm chí cô còn giật giật cánh tay, muốn nói thẳng lai lịch của hồn phách nho nhỏ kia ra nhưng Hạ Tông Trạch không cho cô cơ hội mở miệng, nhỏ giọng cắt ngang cô: "Ăn cơm thôi, Tiểu Ngữ."
Sở dĩ Hạ Tông Trạch chia tay với Từ Miêu, suy cho cùng thì cũng do địa vị của Lâm Miểu trong lòng ông quá nặng, nặng đến mức không một ai có thể thay thế được, thật vất vả mới gặp được một cô gái khác khiến lòng rung động lại bởi vì lo lắng cô sẽ trở thành thế thân của người vợ đã mất mà lựa chọn chia tay. Cởi chuông thì cần người buộc chuông, nếu bên phía Hạ Tông Trạch không thể thực hiện được thì Hạ Ngữ Băng đành phải liên hệ bên phía Từ Miêu thử xem.
Cùng Lâm Kiến Thâm trở lại phòng, Hạ Ngữ Băng để tàn hồn của mẹ vào trong túi xách giấu kỹ, sau đó đóng cửa lại rồi tìm nhật ký trò chuyện trong điện thoại, lẩm bẩm: "Nếu có thể làm cho mẹ khôi phục ký ức, nói không chừng có thể cùng ba ở bên nhau, chúng ta đi gặp Từ Miêu một lần xem thế nào."
Lúc trước có hiểu lầm với Từ Miêu cho nên dưới cơn giận dữ Hạ Ngữ Băng không hề lưu lại bất kỳ phương thức liên lạc nào với Từ Miêu. Cũng may năm trước vào ngày sinh nhật của Hạ Tông Trạch, Từ Miêu vì chuyện tặng quà mà gọi điện thoại cho cô, trong nhật ký trò chuyện hẳn là còn lưu lại số.
Lâm Kiến Thâm thấy cô bởi vì chuyện của Hạ Tông Trạch mà rầu rĩ cả ngày, không khỏi đau lòng nói: "Chúng ta có thể nói hết mọi chuyện cho chú Hạ. Nếu chú không tin trên đời này có yêu quái, tôi có thể chứng minh cho chú xem."
"Hiện tại còn chưa phải lúc." Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu: "Mặc dù ba tin trên đời này có yêu quái, cũng không nhất định tin Từ Miêu là mẹ, biện pháp hữu hiệu nhất chính là làm cho mẹ khôi phục lại ký ức, chủ động thẳng thắn với ba."
Đang nói ánh mắt Hạ Ngữ Băng đã sáng lên: "Tìm được rồi."
Chờ đợi mấy giây chuyển vùng của điện thoại vô cùng lâu, Hạ Ngữ Băng không nhịn được nắm lấy những ngón tay thon dài của Lâm Kiến Thâm, mãi cho đến khi đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Tiểu Hạ? Năm mới vui vẻ nha."
Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm liếc nhau, dưới ánh mắt cổ vũ của anh gọi một tiếng: "Năm mới vui vẻ, dì Từ..."
Đầu kia điện thoại cười: "Không phải đã nói chị chỉ lớn hơn em có năm tuổi, muốn đổi giọng gọi chị Từ sao?"
Hạ Ngữ Băng nhất thời nghẹn lời, thiên ngôn vạn ngữ không biết bắt đầu từ đâu: "Dì Từ, chuyện lúc trước của dì và ba con, con vô cùng xin lỗi..."
"Đều đã qua rồi, sao còn đề cập đến những chuyện này?" Từ Miêu cười cười: "Chuyện thường tình của con người thôi, chị có thể lý giải được, hơn nữa em cũng không hề làm gì quá đáng mà, sao vẫn cứ luôn muốn xin lỗi?"
Hạ Ngữ Băng hít sâu một hơi: "Nếu có khả năng, dì có thể cho ba một cơ hội nữa hay không?"
Cô không cầm lòng được mà nắm chặt di động, nín thở chờ đợi quyết định từ đầu bên kia điện thoại. Không biết qua bao lâu, Từ Miêu mới dịu dàng hỏi: "Vì sao lại đột nhiên nói như vậy?"
"Trong lòng ba có dì, ba không phải coi dì như thế thân của mẹ..." Bởi vì dì chính là Lâm Miểu.
Chỉ tiếc nửa câu sau không có cơ hội nói ra, Từ Miêu đã nhẹ giọng cắt ngang cô: "Tiểu Hạ, chị không phải một người thích ăn lại cỏ đã bỏ qua. Tình cảm năm đó đối với ba em đến vừa đột ngột vừa mãnh liệt, thật giống như đã định từ kiếp trước, chị vì vậy mà trả giá dũng khí như thiêu thân lao đầu vào lửa, không ngại người trong nhà vì tuổi tác hai người quá chênh lệch mà cực lực phản đối, chị cũng không hề nghĩ sẽ lùi bước. Nhưng mà, ba em lại buông tay trước… Cho dù anh ấy xuất phát từ nỗi khổ gì, chị cũng sẽ không quay đầu mà tin anh ấy."
"Xin lỗi." Cô ấy nói.
Từ Miệu thật sự đã quên sạch ký ức không còn một chút gì, thế mà cự tuyệt dứt khoát như vậy. Hạ Ngữ Băng trầm mặc hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Dì không cần xin lỗi, người nên xin lỗi là con." Dừng một chút, cô lại nói: "Dì Từ, tối hôm qua con mơ thấy dì."
Nghe vậy, Từ Miêu tựa hồ thật kinh ngạc: "Vậy thật trùng hợp, chị cũng mơ thấy em. Chị mơ thấy em kéo lấy tay chị, gọi