Khi không gian xung quanh dần bình ổn trở lại, Du Uyên Nhi trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cô xoay người rời khỏi trong sự ngạc nhiên của Ái Ái. Cô đã luôn tự dặn lòng Khang Bất Dịch không phải người xấu xa như người khác vẫn hay truyền tai nhau, nhưng nay anh đã động thủ ngay trước mặt cô, cô không muốn tin cũng phải chấp nhận sự thật này.
Trở về phòng học, Du Uyên Nhi ngồi vào chổ của mình, thở ra một hơi đầy chán nản, cô ước mình nhớ lại tất cả chuyện quá khứ, cô muốn biết ngày trước anh là một người như thế nào để có lý do tin rằng anh hiện tại đang cố tỏ ra đáng sợ như thế kia.
Du Uyên Nhi trở về phòng học không lâu thì Khang Bất Dịch cũng vào, Lý Vũ Hàn và Ái Ái nhận thức được tình hình không ổn nên cả hai nấp ở cửa sổ bên ngoài hành lang lén lút dõi theo.
Khang Bất Dịch đi thẳng đến chổ Du Uyên Nhi, không hài lòng lên tiếng hỏi: “Cậu bỏ đi là có ý gì? Hối hận? Đừng quên cậu là người tỏ tình với tôi trước”
“Mình không hối hận, mình cũng không quên” Du Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn Khang Bất Dịch với biểu cảm nghiêm trọng, trong giây phút nóng lòng liền đưa ra một yêu cầu: “Cậu đừng đánh người nữa có được không?”
“Cậu lấy quyền gì để áp đặt tôi phải nghe theo lời cậu?” Khang Bất Dịch lộ rõ sự mất kiên nhẫn trên mặt, giọng nói cũng trầm đi.
Đối diện với câu hỏi này, Du Uyên Nhi đã có câu trả lời thích đáng, cô bình tĩnh đáp: “Mình là bạn gái cậu, mình không có quyền sao?”
Nét mặt Khang Bất Dịch thoáng lên sự bối rối, Du Uyên Nhi nói không sai, cô hoàn toàn có quyền ra yêu cầu với anh. Ngoài mặt vẫn tỏ ra cao ngạo, Khang Bất Dịch liếc mắt chổ khác che giấu đi sự mềm yếu, thản nhiên đáp: “Có”
Vẻ mặt căng thẳng của Du Uyên Nhi dần dịu lại, cô điềm tĩnh giải thích cho Khang Bất Dịch hiểu lòng cô: “Bất Dịch, ẩu đả không giải quyết được vấn đề, nó chỉ làm mọi chuyện trở nên phiền phức thêm thôi, quan trọng hơn là mình không muốn cậu bị thương, cậu xem như vì một người bạn gái không được tích sự gì như mình mà khống chế bản thân đừng động thủ nữa, được không?”
Trái tim Khang Bất Dịch dao động, không thể từ chối được những lời đề nghị của Du Uyên Nhi mà đồng ý: “Được”
Khang Bất Dịch biết rõ bản thân mình chẳng cần phải đồng ý trước những yêu cầu do Du Uyên Nhi đặt ra, nhưng anh vốn không thể điều khiển được lý trí và trái tim mình, anh có thể đối xử tệ với người khác nhưng với cô anh không thể.
Anh kéo ghế kế bên ngồi xuống cạnh Du Uyên Nhi, trong không gian yên tĩnh chỉ có hai người, cả hai chẳng ai nói thêm lời nào chỉ trầm lặng nhìn nhau.
Bên ngoài hành lang, Lý Vũ Hàn và Ái Ái ngồi bệt xuống sàn tựa lưng vào tường, Ái Ái càng lúc càng không hiểu được con người của Khang Bất Dịch, lúc thì anh tỏ ra chán ghét mọi thứ, lúc lại nhún nhường chiều theo ý của Du Uyên Nhi, nếu nói anh thật lòng thích Du Uyên Nhi thì cũng hoàn toàn có thể.
“Vũ Hàn, rốt cuộc Khang Bất Dịch vì sao lại trở nên giống hiện tại?”
Nhắc đến Lý Vũ Hàn chợt thở dài, anh ngã đầu vào tường phóng tầm mắt ra bầu trời trong