Buổi chiều tối vừa rời khỏi nhà tắm nữ, Du Uyên Nhi bị những lời bàn tán níu chân lại, đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy có người chỉ trích cô vì khuyên Khang Bất Dịch tham gia khóa huấn luyện này, họ đều cho rằng vì sự xuất hiện của anh khiến họ mất tự do không thể thể hiện bản thân thoải mái.
"Cậu nói thử xem, cô gái tên Du Uyên Nhi đó đúng là không biết xấu hổ, mình nghe bạn cùng lớp cô ta nói cô ta trước mặt chỉ huy và cả lớp khen Khang Bất Dịch đẹp trai, đúng là đồ nịnh bợ"
Nghe vậy nữ sinh đứng ở giữa cười lạnh, nói thêm vào: "Còn phải nói, con nhỏ đó không biết dùng cách gì để hẹn hò được với Khang Bất Dịch, trước mặt cậu ta phải tỏ ra ngây thơ, nhìn cũng có vẻ hiền lành thực chất cũng chỉ là loại nồi nào úp vung nấy"
Du Uyên Nhi không hề tức giận trước những lời lăng mạ kia, cô thẫn người nhìn ba cô gái đang chụm đầu vào nhau trò chuyện ở ngay bồn nước sinh hoạt chung trước nhà tắm. Nước mắt Du Uyên Nhi chợt rơi ra, cho dù bọn họ có nói gì thì cô vẫn một lòng tin tưởng Khang Bất Dịch bạo lực chỉ là bất đắc dĩ, cô nhất định chứng minh cho bọn họ thấy anh cũng là một người xứng đáng được yêu quý.
Ba nữ sinh vừa xoay đầu đã chạm mặt Du Uyên Nhi, biểu cảm bọn họ đều trở nên căng thẳng vội bước nhanh chân. Ái Ái nhanh hơn một bước chặn cả ba lại, cô cười lạnh châm biếm: "Có giỏi thì nói trước mặt đi, tụ bầy sủa như vậy thì hèn lắm!
Trước khi mọi chuyện trở nên phiền phức, Du Uyên Nhi đến ngăn Ái Ái lại kéo cô đi, ba nữ sinh kia không có ý tranh cãi, chỉ đứng nhìn theo.
Vừa đi được vài bước, tiếng Lý Vũ Hàn ngay từ trong nhà tắm nam bên cạnh vang vọng đến: "Ái Ái, chuyện gì vậy?"
Thấy vẻ mặt Ái Ái đầy giận dữ bị Du Uyên Nhi ôm người kéo đi, Lý Vũ Hàn đoán được có chuyện vội chạy đến xem, nôn nóng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Còn chuyện gì nữa!" Ái Ái bức xúc lên giọng lườm ba nữ sinh kia, vừa thấy Khang Bất Dịch từ phía sau lưng Lý Vũ Hàn đi đến, cô liền cao giọng tố cáo: "Bất Dịch, cậu mau đến đây xem ba con chó sủa bậy bạn gái cậu này"
Sắc mặt ba nữ sinh tái xanh khi ánh mắt lạnh lẽo của Khang Bất Dịch lướt qua. Anh đi đến chổ Du Uyên Nhi, giọng điệu vẫn bình thản như thường: "Bọn nó làm gì cậu?"
"Không có" Du Uyên Nhi vội lắc đầu, cô không muốn có chuyện không hay nào sẽ xảy ra.
"Cái gì mà không có" Ái Ái tức giận lớn tiếng với Du Uyên Nhi, quay sang Khang Bất Dịch rành mạch kể lại: "Bọn nó nói Uyên Nhi khen cậu đẹp trai là không biết xấu hổ, đồ nịnh bợ, còn nói Uyên Nhi trước mặt cậu tỏ ra ngây thơ, thực chất nồi nào úp vung nấy"
Ra sức lay người Ái Ái ngăn cản cũng không thể ngăn miệng cô, Du Uyên Nhi mặt mày nhăn nhó khổ sở nhìn sang Khang Bất Dịch, vừa thấy anh xoay người đi về hướng ba nữ sinh kia, cô vội dùng sức ôm cánh tay anh lôi đi.
Thành công kéo được Khang Bất Dịch chuyển hướng, lúc Du Uyên Nhi xoay đầu kiểm tra thì ba nữ sịn kia đã bị dọa đến mức quỳ gối trên mặt đất, mặt mày trắng bệt, hai mắt trợn tròn kinh hãi.
Đến trước ký túc xá nam, Du Uyên Nhi đẩy Khang Bất Dịch vào trong, nghiêm trọng nói: "Không có gì đâu, cậu đừng... đừng nổi giận, mau về phòng ngủ đi"
Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo nhẹ không hài lòng, Khang Bất Dịch hai tay đút túi quần lửng, nhìn chằm chằm vào Du Uyên Nhi với thái độ dò xét.
"Bất Dịch, cậu đã hứa không được đánh người" Du Uyên Nhi bất an lên tiếng nhắc nhở.
"Quên rồi" Khang Bất Dịch thản nhiên đáp, song quay lưng trở vào ký túc xá nam.
Dõi theo Khang Bất Dịch khuất khỏi tầm mắt, nước mắt Du Uyên Nhi lại tuôn trào, cô sợ phải nhìn thấy anh động thủ, sợ nhìn thấy anh trở lại giống như trước kia ngay trước mắt cô. Du Uyên Nhi biết, Khang Bất Dịch chỉ nói như vậy vì đang không vui, trong lòng anh không muốn như vậy nhưng chẳng phải người ta nghĩ đến mới nói ra hay sao?
Ái Ái đến gần vỗ vai an ủi cảm xúc của Du Uyên Nhi, Lý Vũ Hàn đứng ở ngay sảnh đợi cả hai bước vào cửa ký túc xá nữ anh mới quay trở vào trong.
Lý